Mạt Lị nói với An Nhiên: "Dì An, chuyện này đừng nói cho thúc thúc."
"Cháu còn rảnh suy nghĩ cho người khác, tôi mang cháu đi bệnh viện."
Mạt Lị như không để ý đến vết thương trên tay, cô chỉ nhìn An Nhiên trông mong, "Dì An, đáp ứng cháu đi."
An Nhiên bất đắc dĩ, "Được được được, tôi đáp ứng không nói cho cậu ta biết, hiện tại có thể đi đến bệnh viện được chưa?"
"Dạ."
Thân phận Bạch Kiều, Mạt Lị đương nhiên sẽ không nói cho Đường Nhiễm Mặc, An Nhiên đã bảo đảm, cô có trăm biện pháp để Bạch Kiều không ra được khỏi ngục giam, Mạt Lị đối với An Nhiên rất có tin tưởng. Có thể mặt không đổi sắc đâm mình một dao, ngay cả Mạt Lị cũng bội phục chính mình, bất quá nếu có thể làm Bạch Kiều vào tù, cô liền cảm thấy đáng giá.
Trước lúc Đường Nhiễm Mặc về nhà, cô thay quần áo tay dài, che khuất cánh tay bị thương của mình, cô thật thông minh không làm bị thương tay phải, như vậy có thể để cô cầm đũa mà không bị người phát hiện.
Sau khi cơm nước, Đường Nhiễm Mặc liền phải ra cửa, Mạt Lị ngồi ở sô pha cầm điều khiển từ xa lên, hỏi: "Thúc thúc muốn đi đâu?"
"Tôi đi gặp người, sẽ mau trở về." Hắn sờ đầu cô, "Nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Có An Nhiên ở phe cô, Mạt Lị tự tin chuyện này sẽ không cho hắn biết, nhưng cô đã quên một chút, bên người cô luôn có người của hắn đi theo bảo vệ.
Buổi tối hôm nay Đường Nhiễm Mặc đi ra ngoài làm cái gì không ai biết, chỉ biết ngày hôm sau tin tức đầu đề đều biến thành "Tổng tài Thịnh Thế cùng tiểu thư Tiêu gia yêu đương thắm thiết", đương nhiên mọi mũi dùi đều chỉ hướng Đường Nhiễm Mặc, trong đó càng không ít người nói hắn muốn mê hoặc người thừa kế Tiêu gia để lấy được tài sản Tiêu gia, vì đại bộ phận người đều nhận biết, rốt cuộc, có ai từng thấy Đường Nhiễm Mặc thích qua phụ nữ sao?
Miễn bàn nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng không có.
Mạt Lị ngồi ở trong phòng học xem tin tức trên di động, mí mắt nhảy nhảy, tin nhắn oanh tạc mà đến điện thoại làm cô trở tay không kịp, có An Nhiên, có An Phong Nhã, còn có Thu Bạch Bạch... Cô nghiêng đầu nhìn Thu Bạch Bạch bên cạnh, ngồi ở bên cạnh cô, còn gửi tin nhắn làm gì nha!
"Bạn học Tiêu..." Khi tan học, lớp trưởng Hứa Thiến đi tới, thoạt nhìn muốn nói rồi lại thôi.
Mạt Lị trầm mặc trong chốc lát, "Lớp trưởng có việc sao?"
Thu Bạch Bạch cũng tò mò nhìn Hứa Thiến.
Hơn nửa ngày, Hứa Thiến mới nghẹn ra tới một câu, "Bạn học Tiêu, chuyện này, tôi đứng về phía bạn!"
"Lớp trưởng......"
Hứa Thiến làm một động tác cố lên, sau đó lại chạy về chỗ ngồi của mình, bạn ngồi cùng bàn mở ra một quyển tạp chí cho cô xem, lại nói: "Tống Lan thật sự rất đẹp trai! Nếu thật sự có thể nhìn anh ấy ở ngoài đời một lần thì tốt quá!"
Cũng không biết Hứa Thiến nghĩ tới cái gì, sắc mặt cô biến biến, thập phần ghét bỏ nói: "Tống Lan cũng bất quá chỉ là người thường mà thôi, có cái gì phải si mê?"
Cô đột nhiên tới tức giận làm bạn ngồi cùng bàn không rõ nguyên do.
Mạt Lị đứng lên, Thu Bạch Bạch cả kinh, "Mạt Lị cậu muốn đi đâu?"
"Về nhà."
Hiện tại tin tức che trời lấp đất bên ngoài còn chưa lan tới trường học, nhưng tin tưởng không bao lâu sẽ đến đây, Mạt Lị không muốn trở thành con khỉ bị người chỉ trỏ, cô chỉ nhờ Thu Bạch Bạch nói với giáo viên một tiếng, sau đó trực tiếp chạy về nhà.
Nhưng cô mới ra cổng trường, ở cửa nghênh đón cô chính là Đường Nhiễm Mặc.
"Thúc thúc?"
"Cùng đi với tôi."
Đường Nhiễm Mặc mang cô lên xe rồi rời đi, Mạt Lị nhận ra đây không phải đường về nhà.
"Chúng ta đi đâu?"
"Gặp phóng viên."
Mạt Lị hơi khựng lại, rồi mới dựa vào lưng ghế, tùy ý đáp: "Được."
Cô hiện tại có thể khẳng định, không cần lo lắng đến chuyện quan hệ bọn họ bị cho ra ánh sáng.
Thịnh Thế tổ chức họp báo, không thể nghi ngờ khẳng định có rất nhiều người, nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc cùng Mạt Lị xuất hiện, camera đều nhắm ngay tới hai người, nhưng tay Đường Nhiễm Mặc nắm tay Mạt Lị không hề buông ra.
Hắn giống như một ông vua cao ngạo nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay tôi chỉ tuyên bố hai việc, một là, tôi quyết định xóa tên mình ra khỏi Tiêu gia, sở hữu của Tiêu gia tôi vĩnh viễn không có tư cách lấy đi, Tiêu Mạt Lị đã thành niên, vị trí tổng tài sẽ do cô ấy đảm nhiệm."
Một câu này, nháy mắt khiến cho sóng to gió lớn, Mạt Lị ngây người ngẩng đầu nhìn hắn, đầu óc có chút không phản ứng lại được, giao vị trí tổng tài cho cô? Ông trời ơi, cô căn bản không biết quản lý