Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
-----------
Thu Thiên là chị họ Ngô Phi, Mạt Lị không kinh ngạc, cũng không ngoài ý muốn, ngược lại cười nói: "Bạn học Ngô và bạn Thu thật sự không giống như chị em họ, bạn học Thu thoạt nhìn dễ ở chung hơn nhiều."
Đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
"Bởi vì các lớp khác nhau, cho nên ở trường tớ và Tiểu Phi cũng rất ít tiếp xúc." Thu Thiên dừng một lát, nói: "Lần này tới, là nghe Tiểu Phi nói bạn học Tiêu bị thương ở chân, là cô ấy không cẩn thận làm, cho nên tớ muốn đến thay Tiểu Phi xin lỗi.”
Thu Bạch Bạch: "Cắt ~ mèo khóc chuột giả từ bi."
"Chị, em là thật lòng..."
Thu Bạch Bạch cũng lười nhìn cô ta.
Mạt Lị nói với Thu Bạch bạch: "Cậu nói bậy cái gì vậy."
Nghe Mạt Lị lên tiếng giúp cô ta, Thu Thiên biểu tình cảm ơn nhìn về phía cô, lại không nghĩ tới Mạt Lị vươn ngón tay chọc vào khuôn mặt Thu Bạch Bạch giọng điệu cưng chiều, "Chúng ta cũng không phải chuột, lần sau không thể tùy tiện nói lung tung.”
"Được rồi được rồi, không phải chỉ là một phép ẩn dụ sao."
"Vậy cũng không được, bởi vì tớ không thích chuột, cậu nói như vậy tớ sẽ rất mất hứng."
Thu Bạch Bạch bất đắc dĩ trợn trắng mắt, “Lần sau đem cậu so kiều hoa được rồi đi.”
"Cái này cũng không tệ lắm." Mạt Lị hài lòng gật đầu.
Không hiểu sao... Cô ấy đưa chủ đề đi chệch hướng.
Thu ý thức được, sắc mặt cô ta trong nháy mắt ngưng kết, sau đó nhẹ giọng nói nhỏ: "Tiểu Phi đối với việc không cẩn thận làm bạn học Tiêu bị thương cảm thấy rất hối hận và khổ sở, cậu ấy nói trước khi không được bạn học Tiêu tha thứ, cô ấy sẽ không nguyện ý trở lại trường học, bạn học Tiêu, cậu biết trường trung học Bạch Tuân rất khó vào, vì tương lai có thể thi vào một trường đại học tốt, tất cả mọi người đều nỗ lực không ít, tôi là chị họ của Tiểu Phi, thật sự là không muốn nhìn thấy cô ấy hoang phế như vậy, cho nên, tớ có thể mặt dày thay cậu ấy cầu xin sự tha thứ của cậu sao?"
Nguyên nhân Mạt Lị sẽ bị thương, đã sớm truyền ra ngoài, có lẽ lúc đầu mọi người cảm thấy Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ đích thật là có tội xứng đáng, nhưng nghe thu thu nói một phen, lại không khỏi nghĩ có phải bỏ học có phải là quá mức hay không, dù sao Mạt Lị hiện tại đang đứng ở chỗ này, mà Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ bỏ học, liền có vẻ có chút đáng thương.
Đám người đang xì xào bàn tán, Thu Bạch Bạch tấm tắc hai tiếng, sau đó hét lớn, "Ầm ĩ cái gì ầm ĩ! Cố ý đẩy người còn có lý a? Ai nói đồng tình, đứng ra, cũng để cho ta đẩy một cái, cam đoan không để cho các ngươi chết, được không?"
Tất cả mọi người im lặng.
Thanh âm không linh của Mạt Lị vang lên trong im lặng, "Được, tớ nguyện ý tha thứ cho các cậu ấy."
"Này! Tiêu Mạt Lị!"
"Vô ích, tớ cũng cảm thấy, tớ không nên để bạn học Ngô và bạn Trần bỏ học, như vậy, không phải là tới đã hủy hoại con đường học tập của các cậu ấy sao? Sẽ có một số người nói tớ là kẻ xấu a~. ”
Vẻ mặt Thu Thiên vốn còn vui vẻ, lại bởi vì câu nói cuối cùng của Mạt Lị mà có chút cứng ngắc, bất quá rất nhanh, cô lại lộ ra nụ cười chân thành cảm tạ, "Cám ơn cậu, bạn học Tiêu, tớ liền gọi điện thoại nói cho Tiểu Phi, bảo các cậu đừng tự trách nữa, tự mình trở về trường học xin lỗi cậu. ”
"Được rồi." Mạt Lị cũng cười thuần lương, sau đó quấy rầy nói: "Nhưng mà, chú của tớ không nghe tớ làm sao bây giờ?"
"Chú của cậu?"
"Đúng vậy, chú của tớ, sau khi biết tớ bị thương, bắt tớ ở nhà hai tuần, tuy rằng tớ cảm thấy bất quá chỉ là vết thương nhỏ, không có gì, nhưng chú nói tớ là đại tiểu thư Tiêu gia, tự nhiên nên bảo vệ thật tốt, từ sau khi cha mẹ tớ qua đời, chú nó đã bảo vệ tớ quá mức nghiêm cẩn..." Nói đến lúc này, tâm tình Mạt Lị sa sút, đối với thiếu nữ mà nói, mất đi cha mẹ là thống khổ không thể chấp nhận được.
Thu Bạch Bạch há miệng, muốn an ủi, lại không được tự nhiên thốt ra một câu, "Cho dù cậu là đại tiểu thư Tiêu gia, nước mắt chảy ra cũng sẽ không phải trân châu."
Mạt Lị nhìn cô, cuối cùng phốc xuy một tiếng bật cười, "Cám ơn cậu, Bạch Bạch."
"Đã nói bao nhiêu lần đừng gọi tớ là Bạch Bạch..." Thu Bạch Bạch đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tâm tình Mạt Lị tốt hơn rất nhiều, cô không trêu chọc Thu Bạch Bạch nữa, mà nói với Thu: "Bạn học Thu, cậu biết đấy, học bổng hàng năm của Bạch Tuân còn có các loại thiết bị, thư viện và tiền thưởng thi đấu phần lớn đều do Tiêu thị cung cấp, mà bây giờ tôi chưa trưởng thành, chú là người quyết định tiền của Tiêu thị, lúc ấy chú nhìn thấy vết thương của tớ rất tức giận, chú ấy muốn rút lại tiền đầu tư, là tôi ngăn cản, nhưng cho dù như vậy, chú vẫn cõng tớ đưa ra yêu cầu với ban giám hiệu nhà trường."
Tiêu thị là nhà đầu tư lớn của Bạch Tuân, một khi rút tiền đầu tư, vậy