Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
-----------
Hai nữ thần Bạch Tuân lần đầu tiên gặp mặt, bên ngoài truyền thành cái dạng gì, Mạt Lị cũng không quan tâm, cô vẫn thích tìm Thu Bạch Bạch nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người ngoài.
Thu Bạch Bạch không ngại cô phiền, không đuổi cô đi. Cô và Thu Thiên có quan hệ gì, cô không nói, Mạt Lị cũng không hỏi, nhưng Thu Bạch Bạch từ trong nụ cười của Mạt Lị có thể thấy được, sớm muộn gì cô cũng có một ngày sẽ tự mình nói ra.
Mạt Lị chưa bao giờ là một người thích nghiên cứu sâu sắc, tuy rằng cô và Thu Bạch Bạch là bạn, nhưng cô cũng không có tư cách quản chuyện gia đình Thu Bạch Bạch, chuyện hôm nay Thu Thiển tới cửa, cô căn bản không để ở trong lòng, chỉ cảm thấy hơi có lỗi với Đường Nhiễm Mặc...
Đường Nhiễm Mặc buông đũa xuống, dưới sự nhìn trộm nhiều lần của tiểu nha đầu rốt cục nhịn không được hỏi: "Có việc?”
"Không..."
Ông lạnh lùng, "Hủh?"
“...... Chú gần đây đã trở lại rất sớm, có thể ăn tối với chú, cháu rất hạnh phúc."
"Phải không?"
"Đúng vậy đúng vậy, cảm giác chú rốt cục cũng không liều mạng làm việc như vậy, thời gian cháu gặp cháu cũng nhiều hơn, liền rất cao hứng nha."
Không thể phủ nhận, lời nói của cô rất hưởng thụ trong tai Đường Nhiễm Mặc, nhưng hắn lại vạch trần lối diễn xuất dở tệ của cô, "Cháu có biết mỗi lần chột dạ, cháu đều thích cắn đồ không?"
Động tác Mạt Lị cắn đũa dừng lại.
"Cầm cái gì trong tay thì cắn cái đó, lúc không có đồ liền thích cắn đầu ngón tay." Hắn nhìn cô, giọng nói rất nhẹ, có ý cười như có như không, "Nói đi, ở trường đã xảy ra chuyện gì?"
"Cháu... Được rồi, cháu nói thì chú đừng tức giận nhé."
"Ta không tức giận."
Mạt Lị có sự bảo đảm của hắn, mới chậm rãi đem chuyện hôm nay nói ra, từ lúc bắt đầu Thu Thiên tìm tới cửa, đến việc nàng báo danh danh của hắn dọa người chạy đi, đương nhiên, trong đó cô nói những lời nói dối không tồn tại kia, ví dụ như hắn cũng không có nói qua loại rút vốn này... Hắn chưa bao giờ dùng loại lời vô nghĩa này để bắt người, bởi vì hắn thích trực tiếp, loại chuyện này, hắn chỉ cần phái người gọi điện thoại cho hiệu trưởng nói một câu là tốt rồi, báo lên tên hai người, không cần nhiều lời, đối phương cũng sẽ biết làm như thế nào.
Loại người như Đường Nhiễm Mặc, thường thường cảm thấy nói quá nhiều, phong cách của bản thân không còn, dù sao người thông minh nói chuyện cũng chỉ có người thông minh nghe hiểu.
Mạt Lị nói xong, liền cẩn thận nhìn anh không nói lời nào, cô ngoan ngoãn chờ bộ dáng rơi xuống, yên tĩnh mà bất an, lại đáng yêu nói không nên lời.
Đường Nhiễm Mặc ho nhẹ một tiếng, vẫy vẫy tay với cô, "Lại đây."
"A..." Cô nghe lời đi đến bên kia bàn, đi tới trước mặt hắn, còn chưa đứng vững, đã bị anh kéo ngồi trên đùi hắn, thân thể nho nhỏ rơi vào trong ngực hắn.
Hắn chạm vào má cô và nói với giọng điệu khen ngợi: "Làm tốt lắm."
Cô gọi anh, "Chú..."
"Ừ?"
"Tại sao chú lại ôm cháu?"
"Muốn ôm liền ôm." Cô hỏi trực tiếp, anh cũng trả lời trực tiếp, sau đó hỏi: "Cháu không thích sao?"
"Không phải." Cô ngơ ngác đáp lại, ngoan ngoãn giống như một con mèo.
Tâm tình Đường Nhiễm Mặc lại tốt hơn một chút, cho dù cô nói không thích, anh cũng sẽ không buông cô ra, ôm cô, có thể cảm thấy trong lòng tràn đầy.
"Mạt Lị, tôi thích cháu xem tôi là lá chắn để bảo vệ." Trước kia có người nhắc tới thanh danh