Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
-------
Đám người Mạt Lị được mời đến văn phòng uống trà, so với An Phong Nhã, Thẩm Khê còn Bạch Bạch vẻ mặt bình thường không sao cả, Mạt Lị và Trương Mễ Mễ thấp thỏm bất an.
Mạt Lị nhớ tới lúc vừa mới gọi điện thoại cho Đường Nhiễm Mặc, người đàn ông đối diện chỉ trầm thấp nói một câu "Chờ tôi", sau đó liền cúp điện thoại, chỉ có hai chữ ngắn gọn, lại làm cho cô càng ngày càng bất an.
Nhưng, lại có một người bất an hơn cô, Trương Mễ Mễ nắm chặt góc áo, vẻ mặt buồn bã, cô ngồi bên cạnh Mạt Lị , trên mặt mây đen dày đặc, "Mạt Lị, nếu mẹ tớ đến thì làm sao bây giờ?”
"Đừng lo, nhiều nhất là bị phụ huynh la rầy một chút, nếu nhận sai cho tốt, bọn họ sẽ tha thứ cho chúng ta." Mạt Lị ôn nhu an ủi, trên thực tế trong lòng cô cũng hoảng hốt.
Trương Mễ Mễ cắn môi, "Mạt Lị cậu không biết... Tớ được cha mẹ tớ nhận nuôi trong cô nhi viện, tớ không thể cư xử không tốt. ”
Thu Bạch Bạch ngồi ở bên kia Mạt Lị khẽ ngước mắt lên, sau đó nhìn về phía thiếu niên bị bảo vệ khống chế hai bên, lại cầm lấy điện thoại di động chụp vài tấm ảnh An Phong Nhã bị khống chế, còn thuận tiện chụp mấy tấm ảnh Thẩm Khê, cô tin tưởng, anh họ cô nhất định nguyện ý bỏ ra giá cao mua ảnh chật vật của hai người bọn họ, một là vì hình tượng của anh họ cô, một là vì tổn hại cho địch nhân của mình.
Nhìn kìa, cô rất có đầu óc kinh doanh.
Mạt Lị còn đang cảm thấy kinh ngạc trước thân phận Trương Mễ Mễ là trẻ mồ côi, Trương Mễ Mễ lại nhỏ giọng nói: "Mạt Lị cậu nhất định là không nhớ rõ, kỳ thật tớ và Thẩm Khê cùng nhau sống ở cô nhi viện nhiều năm, Thẩm Khê khi còn bé mới vào cô nhi viện, nhưng sau đó cậu ta được mẹ cậu ấy tìm lại... Mà tớ thì khác, tớ không có ba cũng không có mẹ, tớ là được cha mẹ hiện tại nhận nuôi..."
Ba mẹ nhận nuôi cô, là giáo viên của Anh Lý, cho nên cô mới có thể vào Anh Lý, chỉ là cô không nghĩ tới, sẽ gặp Thẩm Khê đã lâu không gặp.
Trẻ mồ côi... Mạt Lị rất hiểu được loại cảm giác này, cô nắm chặt tay Trương Mễ Mễ, cười như mặt trời mọc, ấm áp, "Không cần sợ hãi, không phải cậu còn bạn bè sao? Thẩm Khê, cả tớ cũng vậy. ”
Trương Mễ Mễ dần dần ướt hốc mắt, nặng nề gật đầu, "Ừ!"
Cửa văn phòng bỗng nhiên mở ra, một người phụ nữ ung dung hoa quý đi vào, nàng liếc mắt một cái liền thấy được An Phong Nhã, vội vàng đi qua ân cần hỏi: "Phong Nhã, không sao chứ?"
An Phong Nhã tựa tiếu phi cười một chút, trầm mặc đúng.
Người phụ nữ xinh đẹp, nhưng bà ấy không cảm thấy xấu hổ chút nào, hỏi qua An Phong Nhã, lúc này bà ta mới đi về phía con trai ruột của mình, dường như không nhìn thấy vết thương trên mặt Thẩm Khê, chỉ là không vui nói: "Tôi đã nói với cậu, đừng gây chuyện."
Thập phần ăn ý, Thẩm Khê cũng giống như An Phong Nhã lựa chọn trầm mặc.
Thu Bạch Bạch ở bên tai Mạt Lị xì xào bàn tán, "Bà chính là mẹ Thẩm Khê."
"Ừ..." Mạt Lị gật đầu.
Người quản lý cất giọng nói: "Chị là người