Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
----------
Đường Nhiễm Mặc vốn chỉ là muốn bày ra bộ dáng hù dọa tiểu cô nương mà thôi, hắn tính toán vạn tính, nhưng không ngờ Mạt Lị sẽ mặc một thân đồ bơi!
Không thể phủ nhận, áo khoác và váy ngắn bên người thể hiện vóc dáng hoàn mỹ của cô, nhưng sau khi nhìn thấy làn da trần trụi và đùi trắng như tuyết của cô, đồng tử anh co rụt lại, cởϊ áσ khoác âu phục khoác lên người cô, sau đó, tức giận không thể kìm hãm, "Tiêu Mạt Lị!"
"Ân... Cháu đây. "Cô không có cốt khí gì đáp, nắm chặt quần áo rộng rãi trên người, chớp chớp chớp mắt, bộ dáng tiểu đáng thương nhận sai.
Đường Nhiễm Mặc vừa thấy bộ dáng điềm đạm đáng thương của cô, một cỗ tức giận trong lòng liền chặn không ra, thiếu chút nữa nghẹn đến bị thương, hắn nhìn lướt qua mọi người ở đây, nắm lấy tay Mạt Lị , gằn từng chữ nói: "Chúng ta trở về rồi nói sau."
Mạt Lị lại bất giác run rẩy.
Mà quản lý nào còn dám gây phiền toái, nếu như nói nhìn thấy chính là Bạch Huỳnh, hắn còn có lá gan cùng người ta ba la mấy câu, nhưng nếu là người đàn ông này mà nói, hắn sợ mình vừa đi vào sẽ bị khí tràng của hắn đông chết, hôm nay xui xẻo gì, lai sự của những rắm thối này hình như lớn hơn một cái!
"Này, số 27." An Phong Nhã bắt lấy tay kia của Mạt Lị, khi nghênh đón ánh mắt âm lãnh kia, hắn khiêu khích nở nụ cười, "Cậu không muốn đi cùng anh ta, thì đừng đi."
Thu Bạch Bạch trốn trong góc bịt miệng lại, đối phương chính là Đường Nhiễm Mặc a! Anh họ cô ấy phát điên! Ngược lại, khác với sự không thể hiểu được của Thu Bạch Bạch, Thẩm Khê trầm mặc nhìn một màn trước mắt.
Thanh âm Đường Nhiễm Mặc không mang theo một tia tình cảm, thậm chí là rất bình tĩnh nói ra hai chữ, "Buông tay."
"Anh bảo tôi buồn tôi liền buông a? Cậu ấy cũng không phải là đứa bé ba tuổi, có quyền lợi của mình, anh muốn đi đâu thì đi, hiện tại anh lại cậy mạnh mang cậu ấy đi, hỏi ý kiến của cậu ấy chưa?" Không tương xứng với tính cách ẻo lả bình thường, An Phong Nhã lúc này cực kỳ nghiêm túc, trong mắt đào hoa ý cười không đạt tới đáy mắt, bình thường hắn cũng rất đẹp trai, nhưng hiện tại hắn lại có một loại đẹp trai càng man!
Hình tượng của hắn phảng phất trong nháy mắt cao lớn lên, Thu Bạch Bạch lần đầu tiên cảm thấy sùng bái hắn.
Bất quá, An Phong Nhã ở trong mắt Đường Nhiễm Mặc, ở trong mắt nam nhân tâm tư bí ẩn, lại quỷ dị trầm ổn này, hắn vẫn vô giá trị không đáng nhắc tới.
"Mạt Lị, có người nói ta muốn cưỡng ép mang cháu đi, cháu cảm thấy thế nào?" Đường Nhiễm Mặc dễ dàng ném vấn đề này cho Mạt Lị , ánh mắt sương mù của hắn, giọng nói tận lực đè thấp, còn có bàn tay nắm chặt Mạt Lị, tất cả đều lộ ra đáp án thứ hai của hắn.
Đây là áp lực đối với tim nha
Mạt Lị gần như lập tức hất tay An Phong Nhã ra, nắm lại bàn tay to của Đường Nhiễm Mặc, cô cười ngọt ngào, "Cháu muốn về nhà, đương nhiên là nguyện ý cùng chú đi."
Nàng vội vàng