"Dung Huyên, tôi cảnh cáo cô, không cần lại tạo thêm ồn ào tai tiếng."
Ánh mắt Đường Nhiễm Mặc lạnh thấu xương, ngữ khí hờ hững. Trên bàn làm việc tất cả đều là ảnh chụp từ truyền thông. Hắn nhìn lướt qua, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, "Lần này cô muốn giải thích thế nào?"
Người phụ nữ đang đứng nhướng mày, vẻ mặt không sao cả, cười nói: "Đây cũng không thể xem như tai tiếng được, rốt cuộc tôi cũng cố ý kết giao với Tống Lan, truyền thông chỉ là đoán biết trước thôi. Huống hồ là nghệ sĩ, không có tin tức kia, không phải chứng tỏ là không ai chú ý tới hay sao?"
Dung Huyên là một phụ nữ xinh đẹp, cũng là một người cực thông minh. Đường Nhiễm Mặc rất ít tán dương một người thông minh, nhưng Dung Huyên có nhan sắc, còn có EQ, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay giá trị trên người cô, chỉ cần bồi dưỡng một ít, cô nhất định có thể hô mưa gọi gió trong giới giải trí, đem lại không nhỏ tài phú cho Thịnh Thế. Bất quá, người càng nổi danh, tựa hồ EQ cũng giảm xuống. Đầu tiên là bị chụp hình cô cùng Tống Lan hai người cùng bước xuống từ một chiếc xe, cử chỉ còn thân mật. Đây cũng có thể bỏ qua đi, có thể nói Dung Huyên không thoải mái, Tống Lan có lòng tốt tiễn một đoạn đường, nhưng bây giờ, bị chụp đến chính là hai người cùng phòng khách sạn đi ra... Tới đây thì chỉ có con nít ba tuổi mới có thể tin tưởng bởi vì khách sạn quá tốt, bọn họ mới đi tham quan.
Mạt Lị đang đi trên đường bỗng hắt xì một cái.
"Cô đừng quên, cô được tạo dựng thành người thanh thuần trong sáng, không cho phép xuất hiện vấn đề tình cảm."
Dung Huyên đối với cảm giác áp bách từ hắn phát ra dường như không ảnh hưởng gì, cô còn lộ ra lúm đồng tiền như hoa, "Đại biểu kia cũng không phải tuyệt đối nha, làm một người phụ nữ thành thục, tôi thấy tôi cũng có tư cách yêu đương mà."
Hắn trào phúng, "Dùng đầu óc của cô nói đi."
"Ai, tổng tài người tức giận nha? Tôi muốn kết giao với Tống Lan, tin tức này khiến cho anh áp lực lớn như vậy sao?
"Có cần tôi nhắc nhở cô không? Đem cô cùng Tống Lan đóng băng cả hai người, tôi cũng không có áp lực gì."
Đóng băng, đối với nghệ sĩ là trừng phạt lớn nhất. Hợp đồng bị người nắm trong tay, mất đi bất cứ cơ hội nào xuất hiện trước đại chúng. Mà ở trong giới giải trí này, bọn họ bị nhốt trong góc, bị tro bụi che dấu, chờ tái xuất ư? Trong cái vòng này ai cũng đều biết, nói thì dễ hơn làm.
Dung Huyên đối với chính mình rất có tin tưởng, "Đồng thời đóng băng tôi cùng Tống Lan, tổng tài anh sẽ không làm như thế."
Bọn họ một người là ảnh đế, một là ảnh hậu, đại biểu cho nửa giang san trong giới nghệ sĩ của Thịnh Thế. Tai tiếng lần trước cũng chỉ là làm cho Tống Lan mai danh ẩn tích một khoảng thời gian, mà cô vẫn bình thường, không phải sao?
Đường Nhiễm Mặc lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt híp lại, một cỗ hơi thở bức người xông đến, "Năm năm trước, đem cô từ một diễn viên quần chúng biến thành nữ chính, tôi tốn ba tháng, năm năm sau, cô cảm thấy tôi bồi dưỡng một người mới, còn cần thời gian dài như vậy sao?"