Mạt Lị nhìn Đường Nhiễm Mặc, lại nhìn Dung Huyên, do dự trong chốc lát, mới nhỏ giọng mở miệng, "Hai người nói chuyện công việc sao? Cháu đi ra ngoài trước. Thật ngượng ngùng đã quấy rầy..."
"Đứng lại."
Mạt Lị dừng lại, có chút không rõ tình huống.
Khó thấy được bộ dáng ngốc ngốc, thật là đáng yêu... Đường Nhiễm Mặc che dấu, khụ một tiếng, tiếp theo mang theo âm không cho phép cự tuyệt, nói: "Lại đây."
Mạt Lị nghe lời đi đến bên người hắn, thấp thỏm, "Thúc thúc......"
Nghe tiếng xưng hô này, Dung Huyên im lặng một lát, rồi cánh tay ôm quanh ngực thả lỏng lại.
Đường Nhiễm Mặc vươn tay, vốn định lôi kéo Mạt Lị ôm vào trong lòng ngực, chính là hắn liếc liếc mắt tới Dung Huyên, cuối cùng sửa lại vỗ vỗ đầu Mạt Lị, "Tại sao đến đây?"
"Cháu là......" Mạt Lị dừng lại, cô đồng dạng cũng nhìn Dung Huyên, vốn dĩ muốn nói là về việc Phương Dự, sau đó miệng vòng cong một cái, cô đổi thành: "Cháu nhớ thúc thúc nha, cho nên tới đây tìm."
Đây đích xác cũng là lời nói thật, đối với tình yêu cuồng nhiệt, chẳng sợ một phút đồng hồ không nhìn đến đối phương của như cách ba thu, cô thời điểm ở trong trường giáo sư giảng cái gì cũng đâu có chú ý nghe.
Đường Nhiễm Mặc trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng nhu hòa, tia nhu hòa lóe qua làm động lòng người, hắn nhéo nhéo thịt mềm mềm trên mặt cô, "Miệng lưỡi trơn tru."
Tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, nhưng thật là nói đến sâu trong tâm khảm hắn. Đáng tiếc lúc này hắn không thể ôm cô vào trong ngực rồi hung hăng mà hôn môi cô, thế là Dung Huyên lúc này lại có vẻ phá lệ chướng mắt.
Hắn nhìn Mạt Lị và ánh mắt hắn nhìn mình, cảm tình bên trong thật sự chênh lệch quá lớn, Dung Huyên không cầm được biểu tình cứng đờ, theo bản năng kêu lên: "Tổng tài..."
"Cô có thể đi ra ngoài."
Rõ ràng trước đó một khắc biểu tình của hắn ôn nhu như vậy, đối với một tiểu nữ sinh thật yêu quý, một khắc sau nhìn đến hướng cô, hơi thở lại như tuyết bay tán loạn, không một tia ấm áp nào.
Dung Huyên hất mái tóc dài ra phía sau, đây là một động tác mê người, cũng là một động tác thị uy, cô hơi hơi mỉm cười, "Tổng tài không phải nói muốn xử lý chuyện của tôi sao? Như thế nào em gái nhỏ vừa tới, tôi liền phải vội vàng đi ra rồi?"
Đường Nhiễm Mặc ánh mắt lạnh xuống, "Chuyện của cô, tôi đều có tính toán."
"A, em biết chị." Mạt Lị vừa mới bắt đầu cảm thấy Dung Huyên quen mắt, nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng nhớ ra cô là ai, Mạt Lị nghiêng đầu cười: "Chị là Dung Huyên, em ở TV có xem."
Mạt Lị biểu hiện đến giống như một fan hâm mộ, Dung Huyên cũng khéo léo, cô lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, "Có thể làm em gái nhỏ nhớ kỹ, là vinh hạnh của tôi."
"Đúng rồi...... Vừa mới rồi lúc em tới đây, nhìn thấy có rất nhiều phóng viên vây quanh Tống Lan... Hai người kết giao với nhau hay sao?"
Này này em gái, đừng hỏi trắng ra như thế!
Dung Huyên bỗng nhiên cảm thấy, chính mình có phải làm sai hay không, cô tự mình luôn miệng nói kết giao cái