"A!! Mạt Lị cậu vì sao lại muốn tới đây!" Thu Bạch Bạch ở cửa ngăn Mạt Lị lại, không chú ý tới người ngày thường cô sợ nhất Đường Nhiễm Mặc, kéo tay Mạt Lị đi về hướng bên cạnh không có người.
Đường Nhiễm Mặc không theo kịp, bởi vì hắn bị Phương Dự cuốn lấy.
Mạt Lị cười cười, "Bởi vì tớ được Thu Thiên mời nha, vừa vặn hôm nay cũng có thời gian, nhờ thúc thúc mang Tớ lại đây."
"Thu, Thiên!" Thu Bạch Bạch cắn răng, nghĩ thầm quả nhiên như thế, "Lại là cô ta! Cô ta chính là cố ý, muốn cho cậu cũng xem cô ta hôm nay trở thành tiểu thư Thu gia danh chính ngôn thuận, hừ, đến lúc đó không biết tớ sẽ nhận được bao nhiêu ánh mắt giễu cợt đây."
"Không sao, tớ sẽ giúp cậu."
Thu Bạch Bạch nghe vậy ngẩn ngơ, "Mạt Lị, tớ biết cậu thực thông minh, nhưng mà cậu giúp tớ bằng cách nào?"
"Chúng ta làm cô ta xấu mặt nha, lần trước không phải cô ta hại cậu trên sân khấu, muốn để cậu trước mặt người xem bị xấu mặt hay sao? Hôm nay cô ta cũng biểu diễn, chúng ta gậy ông đập lưng ông, như thế nào?" Cô tươi cười sạch sẽ điềm mỹ, cố tình nói chuyện tính kế ra, phảng phất như đang thương thảo với Thu Bạch Bạch một chút hôm nay ăn cái gì.
Thu Bạch Bạch chớp chớp mắt, "Giày tớ trên sân khấu, là do Thu Thiên làm?"
"Đúng a, tớ quên đem chuyện này nói cho cậu." Mạt Lị ảo não vỗ vỗ đầu mình, lại thật mau không sao cả, cười nói: "Không quan hệ, cậu không biết cũng không quan hệ, dù sao tớ sẽ giúp cậu đối phó cô ta."
"Cái gì kêu không có quan hệ? Chuyện này tớ chính là đương sự! Tớ liền nghĩ, thật kì lạ, rõ ràng trang phục, đạo cụ, lớp trưởng đều kiểm tra trước khi biểu diễn một lần, như thế nào lại có vấn đề, hóa ra là do cô ta giở trò quỷ!"
"Đúng thế, cho nên sau đó tớ không phải đoạt danh ngạch cô ta tham gia thi đua hay sao?"
Thu Bạch Bạch lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cô đã nghi ngờ, Mạt Lị như thế nào lại đột nhiên đi tham gia thi đua toán học! Cô giật giật môi, không biết làm sao, nói: "Kỳ thật, chuyện của tớ cùng Thu Thiên... Cậu không cần tham dự vào, tớ biết Thu Thiên người này rất là khó đối phó, tớ sợ cô ta sẽ đối phó với cậu..."
"Thu Thiên khó đối phó, còn tớ thì dễ đối phó sao? Huống chi, tớ còn có thúc thúc, cậu yên tâm đi, nếu Thu Thiên dám đối với tớ làm cái gì, thủ đoạn của thúc thúc chính tớ cũng không thể tưởng tượng được nha."
"Nhưng là......"
"Đừng nhưng là, cậu đi thay quần áo này đi." Mạt Lị cầm túi trong tay nhét vào trong lòng ngực Thu Bạch Bạch, quét mắt nhìn trên người cô quần jean áo ngắn tay, trang phục bình thường mặc ở nhà, trong yến hội toàn tây trang lễ phục này hoàn cảnh có vẻ không hợp nhau, "Tớ biết hôm nay cậu mặc đồ sẽ thật tùy tiện, tốt xấu đây là yến hội Thu gia, cậu cũng nên mặc váy mới đúng, mặc xinh xinh đẹp đẹp, chúng ta đợi lát nữa xem kịch vui nha."
Mạt Lị nói thần bí khó lường, cô như chuẩn bị kế hoạch gì, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ rất nắm chắc, Thu Bạch Bạch mơ màng nghe xong lời cô nói, ôm túi chạy về phòng thay quần áo.
Mạt Lị chậm rãi từ từ đi trở về bên người Đường Nhiễm Mặc, trước mặt hắn chính là Phương Dự, nhưng hắn nửa mắt cũng không nhìn tới Phương Dự. Thái độ miệt thị này càng