"Mạt Lị!" Lúc hỏa khí Phương Dự ở điểm cao nhất, Thu Bạch Bạch kêu tên Mạt Lị chạy tới, trong lúc nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt.
Cô mặc một cái váy công chúa, ren điểm xuyết thật đáng yêu, đường thêu hoa tinh xảo làm lộ ra hương vị thục nữ, kẹp tóc thủy tinh trên mái tóc dài hơi cuốn càng lộ ra vẻ mỹ lệ, bộ váy này thật làm hiện ra Thu Bạch Bạch tràn đầy sức sống thanh xuân, mà cũng ẩn ẩn vẻ thục nữ.
Cô chạy tới chỗ Mạt Lị, cuối cùng đứng ở trước mặt Mạt Lị, hơi hơi câu nệ. Trừ bỏ đồng phục, Thu Bạch Bạch đã có nhiều năm không mặc váy.
Mạt Lị vừa lòng gật gật đầu, "Xem ra ánh mắt của tớ cũng không tệ lắm, cậu cảm thấy sao...... Cậu!"
"Quả nhiên người dựa vào quần áo." Phương Dự ánh mắt lóe lóe, vẫn là cực kỳ ghét bỏ nói: "Mặc như vậy còn giống phụ nữ, không phải người điên."
Thu Bạch Bạch phồng quai hàm lên, cực kỳ giống một con mèo nhe nanh, "Anh mới là kẻ điên!"
"Mặc đẹp thì như thế nào, vừa nói liền lộ bản tính, vẫn là không có một chút mị lực phụ nữ chút nào."
"Cậu, Bạch Bạch vẫn là con gái, không phải phụ nữ, cậu không thể dùng ánh mắt nhìn phụ nữ khác mà nhìn cô ấy."
Phương Dự bĩu môi, không nói gì.
Mạt Lị đi lên trước, tỉ mỉ nhìn Thu Bạch Bạch, nói: "Cậu mặc như thế này rất đẹp, nên là như vậy, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi áo sơ mi quần jean, nhất định có thể mê đảo vô số người, chờ có thời gian chúng ta cùng đi dạo phố đi, thêm vào tủ quần áo của cậu ít đồ."
"A...... Đi dạo phố a......" Thu Bạch Bạch không quá tình nguyện, rốt cuộc ấn tượng trong cô là, đi dạo phố phải đi thật lâu, lại còn rất mệt, so với đi làm công còn mệt hơn!
"Không thể cự tuyệt, coi như là...... tớ đưa cậu quần áo đáp lễ đi."
"Được rồi......" Thu Bạch Bạch thở dài.
Cách đó không xa Thu Thiên không biết bọn họ đang nói chuyện gì, hơn nữa bộ dáng lại thật náo nhiệt. Cô nhìn Phương Dự, cười cười với bạn bè đã tiếp đón, sau đó thân ảnh yểu điệu, tươi cười ôn hòa, "Phương thúc thúc, bạn học Tiêu... bạn cũng tới."
Mạt Lị gật gật đầu, "Chào bạn học Thu."
Thu Thiên nhiệt tình kéo tay Mạt Lị, "bạn học Tiêu không cần khách khí như thế, hôm nay là sinh nhật của ba tôi, náo nhiệt một chút mới vui."
Thu Bạch Bạch trực tiếp ném tay Thu Thiên ra, hùng hổ đứng ở trung gian giữa hai người, Mạt Lị đứng ở sau lưng cô, hình thành như trạng thái được bảo hộ, mà Thu Bạch Bạch giờ phút này hóa thân thành sư tử hộ thân.
Thu Thiên biểu tình xấu hổ, bởi vì trước mặt bao nhiêu người, Thu Bạch Bạch vẫn là không lưu mặt mũi mà ghét bỏ cô. Theo bản năng cô nhìn về phúa Phương Dự, kết quả Phương Dự dường như mới nhìn gì đó ngoài cửa sổ, tầm mắt vừa quay lại nên không rõ hiện tại xảy ra cái gì. Còn Đường Nhiễm Mặc sắc mặt thật đen, trực giác cảm nhận được tín hiệu tình địch.
Một bàn tay đặt trên vai Mạt Lị, cô bị người nay kéo về sau một bước, đứng ở bên người Đường Nhiễm Mặc. Cô khó hiểu chớp chớp mắt, rồi mới tự giác ôm cánh tay hắn, sắc mặt hắn hơi nhăn lại.
Đây là một động tác nhỏ không ai chú ý tới, vì tất cả