Sau khi triền miên một lúc, Đường Nhiễm Mặc ôm Mạt Lị ngồi trở lại ghế làm việc, một ngón tay quấn quanh sợi tóc dài trước ngực cô, cúi đầu hít sâu hương vị ngọt ngào ở cần cổ cô, thanh âm khàn khàn gợi cảm, "Có tâm sự?"
"Thúc thúc như thế nào nhìn ra được?"
"Không có tâm sự, chỉ sợ hiện tại cháu đã nhịn không được muốn lột quần áo của tôi ra..."
Mạt Lị cười mỉa, "Thúc đúng thật là hiểu biết cháu nha..."
Đích xác, mỗi khi ở trong lòng ngực của hắn, cô đều sẽ nhịn không được khiêu khích hắn, hoặc là bắt tay với vào trong áo sơ mi dán lên ngực hắn, hoặc là làm bộ lơ đãng, không cẩn thận cọ xát đến tiểu huynh đệ của hắn. Không có biện pháp, ai kêu hắn nhìn thật mê người như thế? Là một sinh vật cảm quan, cô không có sức gì chống cự lại được.
Đường Nhiễm Mặc luôn luôn tin tưởng thân thể mình có lực hấp dẫn thật lớn đến Mạt Lị. Cô hôm nay thành thành thật thật ngồi trong lòng ngực hắn, không có động tay động chân, chỉ có một giải thích duy nhất, mà ở trong lòng Mạt Lị, người làm cô quan tâm không có mấy ai.
"Lo lắng cho Thu Bạch Bạch?"
"Phải... Cô ấy không cho cháu đi gặp, cháu trước sau vẫn không thể yên tâm." Cô là tổ trong lòng ngực hắn, thoạt nhìn uể oải ỉu xìu.
"Theo tôi được biết, ngày hôm qua Phương Dự mang Thu Bạch Bạch đi công viên giải trí."
Mạt Lị trước mắt sáng ngời, tức khắc tinh thần tỉnh táo, "Thật sao!?"
"Đương nhiên là thật, tôi tại sao phải gạt cháu." Thời điểm Đường Nhiễm Mặc thu được tin tức này, miễn bàn trong lòng có biết bao nhiêu là quái dị. Phương Dự như thế nào lại đối với một người chăm sóc như thế, không phải đó là cô gái trong quá khứ hắn xem như núi lửa hay sao? Đây giống như có một ngày sư tử ăn thịt bắt đầu chuyển sang ăn cỏ, làm người ta kinh ngạc.
Mạt Lị vốn đang rất vui vẻ, vui vẻ xong, lại vuốt cằm cân nhắc nói: "Cháu vốn nghĩ không thích quan hệ giữa Thu Thiên cùng cậu, nhưng xem biểu hiện ngày hôm đó, cậu cháu đối với Thu Thiên cũng không phải có vẻ thực thích gì. Cậu ấy từ trước tới giờ chán ghét Bạch Bạch như vậy, hiện tại lại đem cô ấy về nhà, còn chiếu cố thật tốt, cậu ấy không phải là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm Bạch Bạch thích cậu ấy, xong rồi cậu lại một chân đá cô ấy chứ?"
Càng nghĩ càng có khả năng này, cô cuối cùng thanh âm lộ ra nôn nóng.
"Phương Dự người này, trong sinh hoạt là một hỗn thế ma vương, trong tình cảm lại là người đàn ông tam tâm nhị ý."
Đường Nhiễm Mặc cười thầm, bởi vì Mạt Lị không tin tưởng nhân phẩm Phương Dự, cái này làm hắn cực kỳ thú vị, nhưng thấy ánh mắt lo lắng của cô, hắn vẫn thật khách quan bồi thêm một câu, "Nhưng, Phương Dự sẽ không dùng loại thủ đoạn này tới trả thù một người con gái."
"Nếu cậu đối tốt với Bạch Bạch không phải vì trả thù, vậy... chẳng lẽ cậu thích Bạch Bạch?"
"Căn cứ theo hiểu biết của tôi, cậu ta cũng không có hứng thú yêu đương với cô gái khác."
Mạt Lị che miệng, "Cậu thật là, định trâu già gặm cỏ non sao!"
Hắn trầm ngâm, "Trâu già gặm cỏ non...... À......"
Phương Dự với hắn cùng năm, mà Thu Bạch Bạch