Dáng người của cô ta thon dài, ánh nắng lẳng lặng chiếu xuống người cô, nhìn qua, khiến tất cả đều lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ tràn đầy sức sống.
"Vị này là..." Tô Thiên Kiều đang muốn hỏi người làm ở bên cạnh xem cô gái kia là ai thì đã thấy cô gái kia nghe thấy tiếng nói, nâng gương mặt tinh xảo trắng nõn nhìn về phía Tô Thiên Kiều.
Đôi mắt cô ta linh hoạt, trắng đen rõ ràng quan sát Tô Thiên Kiều, cười nói: “Chị là ai?”
Cô ta hỏi giống như mình là chủ nhân, nghe có chút không lễ phép. Giọng nói của cô ta, có chút quen tai, nhưng gương mặt cô ta thì Tô Thiên Kiều chưa từng thấy, chẳng lẽ là người thân nào đó của nhà họ Thẩm?
Đang suy nghĩ xem phải giới thiệu thân phận của mình thế nào, cũng để bày tỏ mình là chủ nhân, cô gái tắt máy tính bảng trong tay, bước nhanh về phía Tô Thiên Kiều, dặn dò người làm nói: "Bà đi lấy chút hoa quả và trà sữa đến, đừng ở đây!”
"Vâng, thưa cô chủ!" Người giúp việc cung kính nói, quay người vào phòng.
Cô chủ? Là họ hàng của nhà họ Thẩm sao?
"Có lẽ chị là chị Nghiêng Thành mới từ nước ngoài trở về đúng không?” Giọng nói cô ta trong trẻo ngọt ngào, vừa nói xong, đầu còn hơi nghiêng sang một bên, bên má tạo ra một cái má lúm đồng tiền lờ mờ, hết sức ngọt ngào và động lòng người.
Cộng thêm tiếng cười thanh thúy của cô ta, giống như chuông bạc, rơi ra từng nốt nhạc vui vẻ hạnh phúc.
Hơn nữa, làn da của cô ta trắng nõn, khi nhìn vào toát ra khi chất thanh cao tao nhã, trong khí chất lạnh nhạt tao nhã lại có phần câu hồn, bộ dáng này thật sự quá đẹp.
"Đúng, cô…là người thân thích nào vậy?” Tô Thiên Kiều khó hiểu nhìn về phía cô trái trẻ ngọt ngào hoạt bát này, càng nghe càng cảm thấy giọng nói này quen thuộc.
Cô ta kéo tay Tô Thiên Kiều, nói: "Thật là khéo, tôi cũng vừa từ nước ngoài trở về, nhưng… Tôi chỉ là ra nước ngoài ngây ngốc vài năm thôi, hơn nữa hằng năm cũng đều trở về, có chút khác biệt so với chị.”
Cô ta vừa lôi kéo Tô Thiên Kiều, vừa đi về cái ghế gỗ mây trong hoa viên, giọng nói lanh lảnh: “Chị có lẽ là… Không nhận ra tôi rồi sao?”
"Ồ? Cô là ai vậy? Tôi có quen biết cô sao?” Tô Thiên Kiều nhìn vào đôi mắt cô gái trẻ, cảm thấy nó sáng vô cùng.
Cô ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, trên gương mặt luôn mang theo nụ cười vui vẻ khiến cho người ta hâm mộ.
"Tôi... Là Nghiêu Nghiêu!" Cô gái trẻ nhìn về phía Tô Thiên Kiều, bỗng nhiên thần bí xích lại gần cô, hạ giọng xuống rất thấp giống như tên của cô ta chính là một chuyện hết sức thần bí, gần như không thể để cho người khác biết chuyện.
"Nghiêu Nghiêu?" Tô Thiên Kiều lặp lại cái tên này, rốt cuộc đã từng nghe ở đâu rồi?
"Đúng vậy, tôi đã sớm biết chị đã trở về, đến bây giờ mới được nghỉ hè, vừa vặn trở lại thăm chị một chút!" Cô ta vươn tay đến trước mặt Tô Thiên Kiều một cách hữu nghị, nói: “Chúc mừng chị, đồng thời… hoan nghênh chị đến nhà họ Thẩm!” Tô Thiên Kiều sững sờ bị cô ta năm tay, có chít im lặng trước người tự tới làm quen này.
Sau khi người giúp việc bày hoa quả và trà sữa, cô ta lại cho lui ra. Thấy thái độ của người giúp việc, Nghiêu Nghiêu này có lẽ là thường xuyên qua lại nhà họ Thẩm, chỉ có điều... Tô Thiên Kiều vẫn nghĩ không ra.
Tô Thiên Kiều cầm trà sữa, ánh mắt vẫn luôn đánh giá Nghiêu Nghiêu, cô gắng nhớ lại xem rốt cuộc mình đã nghe thấy cái tên này và giọng nói này ở đâu?
Ký ức lật lượt xẹt qua, nhất là từ sau khi trở về nhà họ Thẩm, nhưng không có một chút ấn tượng nào!
"Sao vậy? Chị thật sự không hề nhớ tôi sao, không nhận ra tôi sao?” Nghiêu Nghiêu thấy Tô Thiên Kiều vẫn luôn quan sát mình, đem ánh mắt hào phóng nhìn về phía Tô Thiên Kiều, hỏi.
"Không nhớ rõ!" Tô Thiên Kiều thành thật lắc đầu: "Chúng ta có lẽ là chưa gặp nhau!”
"Không, chúng ta đã gặp qua!" Hàng lông mi dày của cô ta nháy nháy, đôi mắt to cười như trăng non lưỡi liềm, nói một cách chắc chắn.
"Chúng ta đã từng gặp?" Trái tim Tô Thiên Kiều không khỏi xiết chặt, cho rằng Nghiêu Nghiêu nói là đã từng thấy trên ảnh, hoặc… Vì đều là họ hàng, chẳng lẽ khi còn bé ở nước ngoài cô ta đã gặp được Thẩm Nghiêng Thành thật sao?
Chuyện này thật đúng là trùng hợp, tối hôm qua nhìn thấy một người quen của Thẩm Nghiêng Thành, hôm nay lại gặp thêm một người khác? Gần đây cô thật sự đúng là không may!
"Đúng, chúng ta gặp qua!" Nghiêu Nghiêu lần nữa gật đầu, hơi thất vọng nói: "Xem ra, chị thật sự không nhớ!”
"Ồ? Vậy chúng ta đã gặp nhau ở đâu?” Tô Thiên Kiều nhìn về phía cô ta, nghiêm túc hỏi, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô ta, sợ mình sẽ để lộ ra manh mối gì đó. .
Gần đây phiền phức của cô đã đủ nhiều, vậy nên... Tuyệt đối không thể nhiều thêm một cái nữa!
"Chúng ta ở ngay trong thành phố A, ngay trong khu biệt thự này, chị có nhớ chút nào chưa?” Nghiêu Nghiêu nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt chờ mong.
"Ở đây?" Tô Thiên Kiều càng không hiểu, nhưng những gì Nghiêu Nghiêu nói rõ ràng không phải sau khi cô trở về nhà họ Thẩm.
Trong đầu, chợt nhớ tới điều gì đó, trái tim đột nhiên cuồng loạn một trận, cô có chút dự cảm không tốt kéo tới…
"Cô... Cô là..." Tô Thiên Kiều ấp úng nhìn về phía cô gái trẻ đang nở nụ cười xán lạn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Nhớ rồi sao?" Nụ cười trên mặt Nghiêu càng thêm xán lạn.
"Cô, cô chính là bảy năm trước..."
"Nghiêu Nghiêu, em trở về rồi sao?" Ngay khi Tô Thiên Kiều kinh ngạc ấp úng định nói ra thân phận của Nghiêu Nghiêu thì bỗng nhiên cô bị một giọng nói kinh ngạc ngắt lời.
Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Văn Nhã đang đứng ở đó với vẻ mặt ngạc nhiên, mở miệng nói.
Nghiêu Nghiêu thấy người tới là Thẩm Văn Nhã, quay đầu nháy mắt mấy cái với Tô Thiên Kiều, không tiếp tục nói thêm điều gì, cô ta đứng dậy đón Thẩm Văn Nhã, cười ôm một cái thật lớn, nói: “Chị cả, đã lâu không gặp!”
"Đã lâu không gặp, Nghiêu Nghiêu, trở về tại sao không nói một tiếng, để chị cho ngươi đến đón em?” Thẩm Văn Nhã cũng ngạc nhiên nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, hai người nắm tay, dạo qua một vòng, quan sát lẫn nhau, Thẩm Văn Nhã thở dài nói: "Càng thêm xinh đẹp, chị cũng sắp không nhận ra được rồi!”
Nghiêu Nghiêu cũng trên dưới đánh giá một vòng Thẩm Văn Nhã, cười nói: "Chị cả, chị cũng xinh đẹp hơn, thần sắc nhìn rất tốt nha, thế nào, chị… sức khỏe đã thật sự tốt chưa?”
Thẩm Văn Nhã gật đầu cười nói: "Cũng gần như vậy, chỉ cần không chịu sự kích thích quá lớn, có lẽ không thành