Tô Thiên Kiều do dự một chút, nói: "Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chờ đến lúc có thời gian thì chúng ta..."
"Đi, để tôi dẫn cô đến một nơi." Tô Thiên Kiều còn chưa nói hết câu, tay đã bị Nghiêu Nghiêu kéo, nhanh chóng đi ra ngoài.
"Đi đâu vậy?" Cô ta lôi kéo Tô Thiên Kiều chạy đi quá nhanh, Tô Thiên Kiều không nhịn được mà la lên một tiếng.
"Dẫn cô đến một nơi an toàn." Cô ta quay đầu lại mỉm cười nhìn Tô Thiên Kiều một chút, khởi động một chiếc xe thể thao màu đỏ từ ga ra, cất giọng hô lớn với người ở bên trong: "Chị cả, em với chị ba đi đến một nơi, hai tiếng nữa sẽ về nhà nha."
"Nè Nghiêu Nghiêu, Nghiêng Thành, hai đứa..." Âm thanh của Thẩm Văn Nhã ở sau lưng đã bị tiếng xe chạy nhanh che khuất.
Tô Thiên Kiều ngồi trên ghế phụ, lo lắng nhìn Nghiêu Nghiêu, không khỏi nở một nụ cười gượng gạo, cô gái này... tính cách cũng quá gấp gáp rồi!
Qua một lát sau, Nghiêu Nghiêu dẫn Tô Thiên Kiều đến một sân đánh golf yên tĩnh ở cách đó không xa, người ở đây thưa thớt, thỉnh thoảng mới có vài người đến chơi golf . Bởi vì bây giờ mặt trời quá nóng, cho nên đa số mọi người đều trốn trong phòng nghỉ.
Nghiêu Nghiêu đậu xe xong liền lôi kéo Tô Thiên Kiều, hai người bọn họ đi đến bên cạnh một hồ nước nhân tạo thuê một con thuyền nhỏ, chèo thuyền ra đến giữa hồ, Nghiêu Nghiêu mới mang một vẻ mặt hưng phấn nói: "Ở đây an toàn, tuyệt đối không có ai nghe được đâu, cô cứ nói đi."
Tô Thiên Kiều nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên thật sự rất yên tĩnh, tấm che nắng trên mui thuyền được che rất kín, vóc dáng của mấy người ở gần đó cô cũng không nhìn thấy rõ cho lắm.
Cô suy nghĩ một lát, có chút khó xử nhìn Nghiêu Nghiêu, hỏi: "Cô thật sự muốn biết hả?"
Nghiêu Nghiêu gật đầu: "Đương nhiên rồi." Ánh mắt của cô ta bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc: "Nếu như không có lý do đầy đủ, thì tôi sẽ là người đầu tiên vạch trần cô đó."
Tô Thiên Kiều không nói gì, nhìn sự nghiêm túc và thẳng thắn trong đôi mắt của cô ta, có chút thổn thức.
Chỉ nghe thấy Nghiêu Nghiêu tiếp tục nói: "Thím đối xử với tôi vô cùng tốt, mặc dù chúng tôi chỉ là mối quan hệ thân thích chi thứ, nhưng mà từ nhỏ đã có qua lại với nhau, thím đối xử với tôi giống như là con gái của mình, tôi cũng coi thím ấy là một nửa người của nhà họ Thẩm, đương nhiên không thể nhìn cô giả mạo chị ba mà có thể mắt điếc tai ngơ được, như thế cũng rất có lỗi với thím ấy."
Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Có điều tôi nghĩ anh họ chịu giúp cô, chắc chắn là có nguyên nhân của anh ấy, chỉ cần cô đồng ý nói cho tôi biết thì tôi sẽ đồng ý với cô, tôi nhất định sẽ giữ bí mật giúp cho cô, không vạch trần cô."
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng, nói: "Vậy thì...được rồi."
Tô Thiên Kiều nhìn ánh nắng chói lóa ở trên bầu trời, sau khi suy tư cả nửa ngày mới lên tiếng: "Nên bắt đầu nói từ đâu đang nhỉ? Tôi vốn là họ Tô, tôi tên là Tô Thiên Kiều, ba của tôi tên là Tô Kình Hiên, bảy năm trước tôi sống ở thành phố A, hẳn là có rất nhiều người biết đến ông ấy."
"Sau đó nhà của tôi phá sản, ba tôi nhảy lầu tự sát, mẹ của tôi thì cũng chết theo tiếng gọi của tình yêu, anh trai của tôi thì tung tích không rõ... chỉ có một mình tôi bị Hắc Dạ bắt, bị buộc lấy thân thể để gán nợ..."
Giọng nói của Tô Thiên Kiều chậm chạp mà kéo dài, những chuyện xa xưa như vậy, cho dù đã nhớ lại vô số lần, tưởng là mình sẽ chai sạn, thế nhưng nhắc đến một lần nữa thì phát hiện mình vẫn không thể nào tỉnh táo hoàn toàn được, căn bản cũng không thể nào bình tĩnh.
Nghiêu Nghiêu cũng hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Tô Thiên Kiều với ánh mắt bàng hoàng và thông cảm, có lẽ là không nghĩ đến một cô gái với độ tuổi trẻ trung đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
"Sau đó tôi được một người đàn ông có danh xưng là "cậu chủ" mang về nhà!" Cô chỉ một cái, chỉ vào toà nhà ở bên cạnh của nhà họ Thẩm: "Đó là ngôi nhà bị cháy mà cô với Minh Dương đi tìm "Bình Minh" đó, tôi sống ở đó chờ đợi thời gian gần một năm trời, còn sinh ra một đứa bé trai..."
"Nhưng mà... năm đó tòa nhà kia căn bản cũng không có người ở mà, sao cô có thể ở bên trong một năm, còn sinh ra một đứa bé nữa chứ?" Nghiêu Nghiêu kinh ngạc che miệng, giống hệt với Thẩm Minh Dương vào lúc đó.
Đương nhiên là bọn họ không biết tất cả hành động của Tô Thiên Kiều đều bị hạn chế, ngay cả đi bộ lúc nào, đi bộ bao lâu, lúc nào thì bơi lội, bơi lội bao lâu đều bị hạn chế, người của nhà họ Thẩm căn bản cũng không thể nào thấy được sự tồn tại của cô.
Tô Thiên Kiều cười khổ một tiếng, nói: "Chuyện này nghe thì rất buồn cười, nhưng mà nó là sự thật đó, sau đó... sau khi sinh con rồi thì tôi bị chủ nhân của căn nhà đó phái người châm lửa thiêu đốt chết tôi, may mà tôi trở về từ cõi chết, được các người phát hiện và đã cứu tôi."
"Thì ra là thế à..." Sự kinh ngạc ở trên mặt Nghiêu Nghiêu không có ngôn ngữ nào để có thể miêu tả được, cô ta vô cùng thương cảm nhìn về phía Tô Thiên Kiều, hỏi: "Vậy... người đàn ông kia là ai? Tại sao anh ta lại muốn làm như vậy chứ?"
Ánh mắt của Tô Thiên Kiều lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng nói: "Tôi mới tra ra thân phận của anh ta, nhưng mà bởi vì không để cho anh ta nghi ngờ tôi... cho nên tôi cần phải có một thân phận giả. Mà tung tích chị ba của cô lại không rõ... Minh Dương mới có chủ ý này. Bây giờ... tôi đang tiếp cận với người đàn ông kia, điều tra sự thật, đồng thời... cũng báo thù."
"Thì ra là thế!" Nghiêu Nghiêu bừng tỉnh đại ngộ: "Trách không được anh họ của tôi vẫn luôn không chịu nói cho tôi biết, hóa ra là do nguyên nhân này."
Tô Thiên Kiều nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, trong lòng của cô đã thấy thoải mái hơn.
Ngoại trừ Thẩm Minh Dương, cô vẫn luôn giấu giếm tất cả mọi người, bây giờ bỗng nhiên có người biết bí mật của mình, có thể chia sẻ cùng với mình, hơn nữa còn là một cô gái, lọai cảm giác này... thật sự rất tốt.
"Cô có thể giúp tôi giữ bí mật không?" Tô Thiên Kiều nhìn về phía Nghiêu Nghiêu hỏi.
Nghiêu Nghiêu gật đầu không hề nghĩ ngợi, nói: "Đương nhiên là tôi sẽ giữ bí mật cho cô rồi." Với vẻ mặt chính trực và khí phách, cô nói: "Một người đàn ông ghê tởm như vậy... cô nhất định phải để cho anh ta nếm trải càng nhiều đau khổ mới đúng, anh ta thật sự quá đáng sợ... Anh ta là ai vậy?"
Tô Thiên Kiều nói từng chữ: "Nguyễn Hạo Thiên!"
Cảnh vật ở xung quanh rất đẹp, Tô Thiên Kiều vẫn luôn nhìn ra mặt hồ và bãi cỏ, trong đầu khó lắm mới có thể bình tĩnh lại.
Không nghĩ đến những chuyện đau khổ, không nghĩ đến chuyện báo thù, thậm