“Chủ ý này nghe thật sự không tệ đó, hình như là hoàn mỹ không có kẻ hở.” Nguyễn Đông Hoa gật đầu, vẻ mặt đồng ý.
“Vậy thì... ông buông cô ấy ra đi.” Kỷ Vân Huy dứt lời liền làm ra động tác như muốn bỏ súng xuống.
Nguyễn Đông Hoa lại kêu lên một tiếng: “Từ...”
Kỷ Vân Huy cẩn thận nhìn ông ta một cái, nói: “Sao vậy, ông còn không chịu nữa hả?”
Nguyễn Đông Hoa còn chưa lên tiếng thì Nguyễn Hạo Thiên lại nhanh tay ném cây súng ở trong tay đi, chậm rãi đi về phía của Nguyễn Đông Hoa.
Anh mỉm cười nói: “Đương nhiên là chú không dám làm Vân Huy bị thương rồi, cũng không yên lòng đối với tôi vẫn luôn cầm vũ khí, cho nên... để cho tôi tới trao đổi đi, tôi làm con tin mới là phương pháp giải quyết tốt nhất, có đúng không chú.”
Anh nói xong thì mình cũng đã đi đến rất gần Tô Thiên Kiều, đi đến bên cạnh của Tô Thiên Kiều và Nguyễn Đông Hoa.
“Đúng vậy, quả nhiên là cậu hiểu tôi rất rõ.” Nguyễn Đông Hoa cười, khi mọi người đang mất tập trung thì ông ta đẩy mạnh Tô Thiên Kiều ra, đưa tay muốn bắt lấy Nguyễn Hạo Thiên.
Tô Thiên Kiều lão đảo một cái, suýt nữa đã ngã nhào ở trên đất, Kỷ Vân Huy vội vàng đỡ cô.
Vừa mới đứng vững lại thì đã nhìn thấy Nguyễn Đông Hoa còn chưa nắm chắc được Nguyễn Hạo Thiên lại bị Nguyễn Hạo Thiên vùng vẫy một cái, không biết con dao găm từ lúc nào đã nằm ở trong tay của Nguyễn Hạo Thiên...
Tô Thiên Kiều sợ hãi nhìn cảnh tượng này, dao găm đã nằm ở trong tay của Nguyễn Hạo Thiên, có điều là... không phải là trong lòng bàn tay, mà là ở trong cánh tay.
Cái tên ngu ngốc kia thế mà lại lao về phía trước làm con dao găm đâm vào trong thịt, trong giây phút Nguyễn Đông Hoa đang hoảng sợ, nhanh chóng đá một đá ra, Nguyễn Đông Hoa ngã nhào trên mặt đất, con dao găm trượt xuống, ông ta đã không còn vũ khí nữa, chỉ có thể liên tiếp lui ra phía sau.
Kỷ Vân Huy đạp thêm một đạp, ông ta lộn nhào rồi sau nó chạy ra bên ngoài.
Nguyễn Hạo Thiên nhắm mắt lại, cố nhịn cơn đau kịch liệt, nhặt cây súng lên cùng với Kỷ Vân Huy đuổi theo hướng mà ông ta chạy trốn, nhưng mà cũng quá muộn để ngắm đúng mục tiêu.
Tô Thiên Kiều liền vội vàng tiến lên đỡ Nguyễn Hạo Thiên, chỉ cảm thấy máu trên cánh tay của anh đang không ngừng liên tục tuôn ra bên ngoài, hoảng sợ hét lớn một tiếng: “Đừng có đuổi theo nữa, chẳng lẽ nhất định phải làm ra án mạng hả?”
Anh không nghe, hất mạnh tay của Tô Thiên Kiều ra, nhanh chóng đuổi theo.
Kỷ Vân Huy hình như cũng không chịu bỏ qua, càng đuổi nhanh hơn.
Tô Thiên Kiều ở phía sau vừa chạy vừa lo lắng quát: “Nguyễn Hạo Thiên, nếu thật sự giết ông ta rồi anh phải nói với bà nội của anh như thế nào đây? Huống hồ gì... có phải là anh cũng bỏ cánh tay của mình không...”
Thân thể của Nguyễn Hạo Thiên đột ngột dừng lại, Kỷ Vân Huy không kịp dừng lại cho nên chạy thêm hai bước, sau đó mới dừng lại.
Anh ta nhíu mày lại, quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thiên với cánh tay đầy máu, nhíu mày hỏi: “Cậu... sao vậy?”
Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thiên tái nhợt đến dọa người, nhưng mà biểu cảm lại không hề thay đổi mà lắc đầu: “Tôi không sao.”
Anh nhìn về phương hướng Nguyễn Đông Hoa chạy mất thật lâu, nói: “Chỉ sợ là đã không đuổi kịp nữa rồi, chúng ta vẫn nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, không bao lâu nữa chắc chắn là bọn họ sẽ đuổi trở về.”
Kỷ Vân Huy gật gật đầu, quay lại đỡ Tô Thiên Kiều. Tô Thiên Kiều nhìn cánh tay đầy máu của Nguyễn Hạo Thiên, nhớ đến anh liều mạng quên mình mà cứu mình, hận thù ở trong lòng không biết tại sao liền bị xẹp xuống. Đẩy Kỷ Vân Huy muốn đỡ mình ra, bước tới đỡ Nguyễn Hạo Thiên đang loạng choạng, hỏi: “Đau lắm hả?”
Nguyễn Hạo Thiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng trừng nhìn cô, chậm rãi lắc đầu.
Hai tay rơi vào khoảng không của Kỷ Vân Huy xấu hổ buông xuống, đứng ở phía sau đắng chát gọi một tiếng: “Bé con...”
Tô Thiên Kiều quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Kỷ Vân Huy mang theo gương mặt tổn thương đang nhìn mình, chẳng qua là cảm thấy không đành lòng.
Nguyễn Hạo Thiên là người cứu được cô, nhưng mà Kỷ Vân Huy lại là người đầu tiên đưa ra ý định muốn trao đổi con tin, sự trao đổi của Nguyễn Hạo Thiên... có phải là kế hoạch không?
Đầu óc của cô hoảng loạn, không biết là không chịu tiếp nhận ý tốt của Nguyễn Hạo Thiên, hay là vẫn luôn mang theo hoài nghi đối với anh?
Đầu óc vừa loạn, không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là nói với Kỷ Vân Huy: “Rời khỏi nơi này nhanh đi, đến bệnh viện, mọi người đến đây như thế nào vậy, anh lái xe hay là gọi điện thoại kêu xe đến?”
Kỷ Vân Huy thu hồi lại thần sắc không hiểu ở trong mắt, nói: “Xe ở bên kia, đi thôi.”
Ở trong bệnh viện, Nguyễn Hạo Thiên được băng bó vết thương đã ngủ mê mang dưới tác dụng của thuốc an thần và thuốc mê.
Bởi vì trước khi phẫu thuật anh đã dặn dò là không thể thông báo với người nhà họ Nguyễn, cho nên giờ phút này cũng chỉ có Tô Thiên Kiều với Kỷ Vân Huy đến trực đêm.
Sau khi bác sĩ và y tá đã sắp xếp xong tất cả, kêu Tô Thiên Kiều và Kỷ Vân Huy không nên ồn ào, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, Tô Thiên Kiều nhìn Nguyễn Hạo Thiên yên tĩnh nằm ở nơi đó, cô thất thần trong nháy mắt.
Kỷ Vân Huy ở phía sau của cô nhìn cô sâu sắc, Tô Thiên Kiều hơi quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Kỷ Vân Huy.
Kỷ Vân Huy vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.
Tô Thiên Kiều thở dài một hơi, bỗng nhiên cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Vân Huy, có phải là anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi không?”
Lúc này Kỷ Vân Huy mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thiên Kiều rồi nói: “Đúng vậy, nhưng mà... em có đồng ý nói với tôi không?”
Tô Thiên Kiều thở dài một cái, nói: “Anh có gì muốn biết thì cứ hỏi đi.” Cô nói: “Có điều là... chắc là anh cũng đã biết được hoặc ít hoặc nhiều rồi, nếu như còn cái gì không biết thì cứ hỏi.”
Kỷ Vân Huy dời một cái ghế qua ngồi xuống ở bên cạnh của Tô Thiên Kiều, thấp giọng nói: “Bé con, em tiếp cận cậu ấy là vì báo thù có đúng không?”
Tô Thiên Kiều nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên, nắm tay không khỏi siết chặt lại, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Kỷ Vân Huy lại nói: “Cho nên... em mới có thể nói em sẽ không thích cậu ấy có đúng không?”
Tô Thiên Kiều lại gật đầu.
Im lặng một hồi, Kỷ Vân Huy lại nói: “Như vậy thì... hận thù giữa hai người là chuyện gì vậy?”
Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài dòng.”
Tô Thiên Kiều chậm rãi kể cho Kỷ Vân Huy nghe đủ loại ân oán trong bảy năm qua giữa bọn họ không sót một chữ nào, nói rất kỹ càng, không hề giấu diếm.
Thậm chí nói còn cẩn thận hơn so với Nghiêu Nghiêu.
Cô đã kiềm chế quá lâu, lừa gạt quá lâu, giờ phút này cô cần thiết phải nói với người nào đó, Kỷ Vân Huy đúng lúc là người thích hợp nhất.
“... cho nên tôi mới có thể đính hôn với anh ta, bởi vì tôi