Trong lúc đang ngủ mơ, Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy gương mặt của mình hơi ngứa ngáy, rụt cổ lại, nhíu mày lại, lông mày cũng nhẹ nhàng dựng lên.
Nhận thấy dấu hiệu như thế này rõ ràng là sắp tỉnh lại, Nguyễn Hạo Thiên vội vàng thu tay của mình lại, nhắm mắt giả vờ như là vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Tô Thiên Kiều duỗi lưng một cái, mở to mắt, hoạt động cái cổ đau nhức bởi vì ngủ của cô, nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên vẫn còn đang nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy sắc mặt của anh vô cùng tái nhợt.
Tô Thiên Kiều ngốc nghếch đưa bàn tay qua sờ soạng lên trên trán của anh một chút, Nguyễn Hạo Thiên oán thầm: người phụ nữ ngu ngốc này, tôi cũng không phải là phát sốt.
Tô Thiên Kiều lại chưa thức tỉnh, nói: “Không có phát sốt, sao vẫn còn chưa tỉnh lại vậy.”
Nguyễn Hạo Thiên sợ là mình nhịn nữa thì sẽ cười to lên, liền chậm rãi mở mắt ra.
“Anh tỉnh rồi hả, để tôi đi gọi bác sĩ đến.” Nhìn thấy anh mở to mắt, trong lòng của Tô Thiên Kiều liền vui vẻ trong nháy mắt, dường như là hiện lên một chút vui mừng liền trong nháy mắt biến mất không còn thấy gì nữa, Nguyễn Hạo Thiên vẫn còn chưa nhìn thấy rõ thì cô đã chạy ra phòng đi tìm bác sĩ.
“Chờ một chút.” Tô Thiên Kiều vừa đứng dậy thì liền bị anh gọi lại.
“Sao vậy?” Tô Thiên Kiều không hiểu quay đầu lại nhìn về phía anh: “Bác sĩ nói anh tỉnh rồi thì kêu tôi đi gọi ông ấy.”
Nguyễn Hạo Thiên gượng người muốn ngồi dậy, Tô Thiên Kiều liền vội vàng đi lên đỡ anh, nói: “Cẩn thận một chút, nếu như vết thương bị tét ra thì phải cần một thời gian rất dài mới lành lại.”
Nguyễn Hạo Thiên nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nói: “Mang điện thoại đến đây, tôi muốn gọi điện thoại cho bà nội của tôi.”
Lông mày của Tô Thiên Kiều hơi nhíu lại, nói: “Không phải là anh có ý định không muốn nói cho bà Nguyễn biết à?”
Nguyễn Hạo Thiên nhìn vào đôi mắt có chút né tránh của Tô Thiên Kiều, nói: “Cô yên tâm đi, tất nhiên là bà nội sẽ không đổ việc này trên đầu của cô đâu.”
Cho dù Tô Thiên Kiều có lừa gạt ai, nhưng mà bà cụ Nguyễn là một bà cụ có tấm lòng thiện lương như vậy, cô lại không đành lòng lừa gạt. Vốn dĩ cô vẫn còn canh cánh trong lòng đối với sự thất vọng của bà cụ Nguyễn vào tối ngày hôm qua, nếu như bà cụ Nguyễn biết được Nguyễn Hạo Thiên là bởi vì chính mình mà bị thương, chỉ sợ là sẽ càng khó chịu hơn.
Nguyễn Hạo Thiên vừa nói liền nói trúng tâm sự của cô, Tô Thiên Kiều vội vàng cúi đầu xuống cầm điện thoại đi tới.
Sau khi Nguyễn Hạo Thiên nói chuyện điện thoại xong, bà cụ Nguyễn biết được thì lo lắng muốn chết, lập tức muốn đến bệnh viện. Tô Thiên Kiều có chút không biết phải nói như thế nào: “Tôi... tôi phải đi thăm dì đây, tối ngày hôm qua bệnh cũ của bà ấy tái phát, không biết bây giờ như thế nào rồi.”
Nguyễn Hạo Thiên nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, sớm muộn gì cô cũng phải gặp bà nội của tôi, cứ chờ ở chỗ này đi.”
Tô Thiên Kiều còn muốn nói ra lời từ chối, Nguyễn Hạo Thiên lại nhìn về phía cô, lạnh nhạt thốt ra một câu nói: “Từ hôm nay trở đi cô bắt đầu trở thành người giúp việc miễn phí của tôi, tôi kêu cô chờ ở chỗ này thì cô phải chờ.”
Lông mày của Tô Thiên Kiều hơi nhăn lại, nói: “Nhưng mà...”
“Đi gọi bác sĩ tới đi.” Nguyễn Hạo Thiên không nói gì thêm nữa, nhắm mắt lại nằm xuống.
Nhìn hai mắt đang nhắm chặt và sắc mặt tái nhợt của anh, Tô Thiên Kiều thở dài một cái, xoay người lại đi gọi bác sĩ. Cô có còn cách nào nữa đâu? Từ hôm nay trở đi cô liền trở thành “người giúp việc” nghe lời Nguyễn Hạo Thiên răm rắp, trừ phi cô cô có thể không quan tâm đến người nhà họ Thẩm và anh trai, nếu không thì... Tô Thiên Kiều nhất định phải nghe theo sắp xếp của anh.
Lúc bác sĩ đang kiểm tra ở trong phòng bệnh, Tô Thiên Kiều đang canh