Kỷ Vân Huy liền vội vàng gật đầu nói: “Bà Nguyễn, bọn cháu làm gì có chuyện bí mật chứ, chỉ là... cháu cho rằng...” Nói đến đây, Kỷ Vân Huy thở dài một hơi, có thâm ý khác mà nhìn Nguyễn Đông Hoa một chút, nói: “Không có gì đâu, đây là chuyện nhà của mọi người mà, cháu cũng không thể nói thêm cái gì nữa. Hạo Thiên đã tỉnh dậy rồi, cháu đi trước đây.”
Có lẽ là bà cụ Nguyễn cho rằng Kỷ Vân Huy biết được tin tức Nguyễn Hạo Thiên và Nguyễn Đông Hoa không hợp nhau từ chỗ của Kỷ Tông, lúc đó trong lòng cũng không có nghi ngờ.
Bà Nguyễn gật đầu nói: “Vân Huy, cảm ơn tối ngày hôm qua cháu đã ở đây với Hạo Thiên một đêm, mọi người cũng không biết xảy ra chuyện như vậy.”
Kỷ Vân Huy nói: “Cái này không có gì đâu ạ.”
Dứt lời liền xoay người rời đi.
Bà Nguyễn nhìn bóng lưng của Kỷ Vân Huy đã đi xa, không khỏi nhìn Tô Thiên Kiều một chút, kéo tay của Kỷ Vân Huy rồi nói: “Mẹ, mẹ có cảm thấy Vân Huy đối với chúng ta đã hơi lạnh nhạt một chút không?”
Bà cụ Nguyễn cũng thuận theo ánh mắt của bà Nguyễn mà nhìn về phía Tô Thiên Kiều, nói: “Chắc có lẽ là thằng bé trông chừng Hạo Thiên cả một đêm nên mệt mỏi rồi, đừng có suy nghĩ gì nhiều.”
Bà Nguyễn gật đầu nói: “Con cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi.”
“Chúng ta đi vào đi.” Bà cụ Nguyễn nói.
Nhìn thấy người một nhà của bọn họ đi vào, Tô Thiên Kiều cảm thấy mình cứ như là một người dư thừa. Đang do dự có cần phải lấy cớ đi mua bữa sáng gì đó hay không, hoặc là dứt khoát ngồi ở cửa ra vào chờ, bà cụ Nguyễn bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Cô Tô, cô cũng đi vào luôn đi.”
Một câu cô Tô làm cho Tô Thiên Kiều sửng sốt một chút, không suy nghĩ gì nhiều, cũng chỉ có thể gật đầu đi vào theo.
Ở trong phòng bệnh, đúng lúc bác sĩ vừa mới kiểm tra xong, bà cụ Nguyễn và bà Nguyễn hỏi bác sĩ tình hình sức khỏe của Nguyễn Hạo Thiên một phen.
Tô Thiên Kiều vẫn luôn yên tĩnh đứng ở một bên, rót nước cho mấy người bọn họ, cẩn thận không phát ra âm thanh.
Trước ngày hôm qua, lúc cô gặp mặt bà cụ Nguyễn hoặc là bà Nguyễn cho đến bây giờ cô cũng không có cảm giác thấp kém như thế này.
Bây giờ đã trút bỏ danh phận thiên kim nhà họ Thẩm, cô cũng không cảm thấy mình kém một bậc, mà là cảm thấy... tất cả mọi thứ của cô đều nằm ở trong tay của Nguyễn Hạo Thiên, sự ngụy trang của cô cũng đã bị vạch trần rồi, cô lại không có cảm giác an toàn, cho nên cô mới có cảm giác như vậy.
Sau khi bác sĩ đi ra ngoài, bà cụ Nguyễn liền kéo mặt xuống rồi hỏi Nguyễn Hạo Thiên: “Sao lại bị như vậy? Gia đình chúng ta đã nhiều năm rồi không tham gia vào tổ chức, vết thương trên tay của cháu là có chuyện gì xảy ra?”
Tô Thiên Kiều đứng ở một bên không kìm được mà xoa xoa ngón tay, trái tim lại đập nhanh hơn.
Cảm giác hình như là có người nào đó nhìn cô, ánh mắt của Tô Thiên Kiều nghênh đón Nguyễn Đông Hoa đang nhìn mình chằm chằm.
Tô Thiên Kiều không dám đối mặt với ánh mắt của ông ta, vội vàng di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên, xem xem anh muốn nói như thế nào.
Nguyễn Hạo Thiên cúi đầu xuống, một bộ dạng nhẹ nhõm không thèm quan tâm, anh nói: “Tối ngày hôm qua cảm xúc của cháu không tốt, cho nên ra tay đánh nhau với mấy tên côn đồ.”
“Ra tay đánh nhau với cái đám lưu manh hả?” Bà Nguyễn ngồi xuống ở bên cạnh của bà cụ Nguyễn: “Tại sao con lại ra tay đánh nhau với lưu manh chứ?”
Nguyễn Hạo Thiên cúi đầu không nói gì nữa, Tô Thiên Kiều nghe thấy lời nói của anh, chân không khỏi bước về phía trước một bước, suýt chút nữa là đã nói là tình hình thực tế, lời nói đến bên miệng lại gượng ép nhịn xuống được.
Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ!
Thái độ của Nguyễn Đông Hoa lại tự tin như vậy, dường như là không hề lo lắng chút nào, thậm chí còn chắc chắn là Nguyễn Hạo Thiên sẽ không