Nguyễn Hạo Thiên nói: “Mẹ, con cũng đã đính hôn với cô ấy rồi, mặc dù là cô ấy lừa gạt con, đó cũng là do hiểu lầm giữa chúng con thôi. Cho dù là như thế, tình cảm của con đối với cô ấy cho dù cô ấy không có thân phận là thiên kim của nhà họ Thẩm, con cũng sẽ không quan tâm.”
“...” Tô Thiên Kiều ngây ngẩn cả người, biểu cảm của Nguyễn Hạo Thiên nghiêm túc như vậy.
Nếu như không phải biết rõ cách làm người của anh, Tô Thiên Kiều thậm chí còn tưởng rằng tất cả những điều anh nói đều là thật.
Nhưng mà... tình cảm của anh lại hoàn toàn là giả dối ư?
Bà cụ Nguyễn nói: “Báo chí viết như thế nào bà mặc kệ, nhưng mà từ nay về sau người phụ nữ này tuyệt đối không thể xuất hiện ở trong nhà của chúng ta.”
“Cô ấy cũng đã đính hôn với cháu rồi, nên chuyển đến ở cùng với chúng ta, làm sao lại không thể đến nhà của cháu được?” Nguyễn Hạo Thiên một mặt không hiểu nhìn về phía bà Nguyễn, nói một cách đương nhiên: “Mẹ, chuyện cô ấy lừa gạt không phải là cố ý, đó là hiểu lầm giữa bọn con, mẹ cũng đừng có quan tâm đến chuyện tình cảm của chúng con có được không?”
“Cái gì chứ? Cô ta phải đến nhà của chúng ta à?”
Tô Thiên Kiều đang kinh ngạc cũng muốn hỏi ra một câu hỏi giống y như vậy, bà Nguyễn đã hỏi trước, bà cụ Nguyễn cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu mà nhìn về phía của Nguyễn Hạo Thiên.
Nguyễn Hạo Thiên nói: “Đúng vậy.”
Tô Thiên Kiều thì lại bất ngờ không thôi, Nguyễn Hạo Thiên có ý gì vậy chứ? Không phải là anh chỉ cần mình là người giúp việc thôi hả, tại sao lại phải thừa nhận mình chính là vợ sắp cưới của anh ta chứ? Hơn nữa trước khi anh ta đưa ra quyết định đó, anh ta cũng không cần phải thương lượng với mình ư?
Tô Thiên Kiều cảm thấy mình cần phải làm sáng tỏ tình hình thực tế, đang muốn bước lên phía trước một bước để giải thích, Nguyễn Hạo Thiên ném cho cô một ánh mắt uy hiếp. Tô Thiên Kiều sững sờ, mới tỉnh táo lại một chút.
Có phải là Nguyễn Hạo Thiên có sắp xếp khác không?
Mình vẫn không nên hành động mất bình tĩnh, cho dù muốn hỏi thì cũng phải chờ người nhà họ Nguyễn đi hết rồi thì cô mới hỏi, vận mệnh của những người mà cô quan tâm đều đang nằm ở trong tay của Nguyễn Hạo Thiên, cho nên... cô không thể xúc động, không thể làm loạn được.
“Hạo Thiên, con điên rồi!” Bà Nguyễn kinh ngạc đứng phắt dậy, giáo dục tốt cũng làm cho bà ta không trở mặt trước mặt của Tô Thiên Kiều ngay tại chỗ: “Con muốn đính hôn với một gia tộc nghèo túng như thế này, người đã lừa gạt chúng ta, mẹ tuyệt đối không đồng ý.”
“Mẹ...” Bà Nguyễn thấy bà cụ Nguyễn không nói lời nào, xoay đầu lại bất đắc dĩ gọi một tiếng.
Bà cụ Nguyễn vẫn còn chưa trả lời liền nhìn thấy Nguyễn Đông Hoa mang theo vẻ mặt tươi cười khuyên bảo nói: “Chị dâu à, tình cảm của người trẻ tuổi bọn nó mà, chúng ta thật sự không nên quan tâm đâu. Hơn nữa từ trước đến nay Hạo Thiên là một đứa bé luôn có chừng mực, chị cứ để cho nó tự quyết định đi, chúng ta chỉ cần chúc phúc cho bọn nó là được rồi.”
“Cậu...” Bà Nguyễn có chút thất thố, trên mặt hiện ra cơn giận.
Tô Thiên Kiều im lặng nhìn người một nhà này, thậm chí cô cũng muốn lau mắt để nhìn kỹ Nguyễn Đông Hoa một chút.
Đây chính là người đã bắt cóc mình hai lần, là Nguyễn Đông Hoa có mưu mô đó à? Hay là cô hoa mắt rồi?
Tại sao lúc này ông ta lại khiêm tốn lễ nghĩa, suy nghĩ cho người nhà như vậy. Nhìn như thế, này ông ta không giống như là người đã hại Nguyễn Hạo Thiên phải vào bệnh viện.
Đây là có chuyện gì vậy? Tô Thiên Kiều xuất hiện ảo giác à? Lúc này nhìn người này là người trọng tình