Ý muốn nói rằng, hai người đã chia tay rồi, cô không có tư cách gì mà can thiệp vào, buông tay đi!
“Minh Dương.” Thẩm Thanh Thu không tin nổi nhìn về phía em trai mình.
Giang Thư Lan trước nay luôn là người dịu dàng trong nhà cũng có chút bất ngờ, bà liếc nhìn Thẩm Minh Dương, rồi lại nhìn Tô Thiên Kiều, ánh mắt của hai người chứ đảo tới đảo vui mấy vòng, bà không vui: “Nghiêng Thành, thím thương cháu cô độc một thân một mình mới đi tìm cháu, nhà thím vì tìm cháu, cũng coi là tốn nhiều công sức và tiền bạc, bây giờ cháu đến nhà chúng ta, thím tất nhiên sẽ coi cháu như con gái mình, vậy…cháu có thể nói cho thím biết, cháu tìm Vân Huy làm gì? Tình hình ngày hôm nay nếu như không phải thím cản lại, ngày mai tin tức xuất hiện, nhà chúng ta còn mặt mũi đâu mà gặp người khác, cháu vẫn phải cho thím một lời giải thích.”
Làm sao đây?
Tô Thiên Kiều nên nói gì?
Đừng nói đến sự việc này tuyệt đối không thể nói ra, cho dù có thể nói ra, bọn họ có tin không?
Thẩm Thanh Thu hận Tô Thiên Kiều như vậy, nếu cô cũng biết thân thế của cậu chủ, chuyện truyền đến tai cậu chủ, vậy thì mới thật sự là xong đời, mới là chuyện đáng sợ.
Nhưng mà, nên nói gì đây?
“Sao? Chột dạ rồi? Không nói được chứ gì?” Thẩm Thanh Thu hung hăng nhìn Tô Thiên Kiều: “Tôi nghĩ cô nên giải thích rõ ràng đi, tôi rất muốn biết cô ngụy biện như thế nào đây!”
“Chị hai, em không nói ra được, không phải vì em chột dạ, mà vì có một số chuyện em không thể nói ra, em có bí mật của em.” Tô Thiên Kiều hít một hơi thật sâu, cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, cô nói: “Em chỉ muốn thông qua anh Vân Huy để tìm một người thôi.”
“Tìm người?” Thẩm Thanh Thu nhìn Tô Thiên Kiều bằng ánh mắt mỉa mai: “Đúng là một cái cớ dở tệ, cho dù cô có nói thật, vậy Vân Huy dựa vào đâu mà phải giúp cô? Cô dám nói giữa hai người là trong sạch không?”
Giọng điệu sắc bén, ánh mắt ép người như vậy, Tô Thiên Kiều quả thật không dám đối mặt với cô.
Không sai, cô thật sự chột dạ rồi, bởi vì giữa cô và Kỷ Thiên Huy, vốn dĩ không thể nào trong sạch được.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trong vườn hoa của nhà họ Thẩm, Tô Thiên Kiều vì muốn chứng minh Kỷ Vân Huy rốt cuộc có phải là cậu chủ không, đã vội vã hôn lên môi anh ta, cho nên giữa bọn họ đã định trước là không thể trong sạch, bây giờ, Thẩm Thanh Thu vênh váo hung hăng hỏi cô như vậy, cô sao có thể dũng cảm nói bản thân mình trong sạch được?
“Sao? Cứng họng rồi?” Thẩm Thanh Thu thấy Tô Thiên Kiều rất lâu không nói gì, vẻ mặt cũng trở nên ảm đạm hơn, cô im lặng nhìn Tô Thiên Kiều, sự hung dữ đó được thay thế bởi sự đau lòng.
Cô thật sự rất quan tâm đến Kỷ Vân Huy…
“Đây là sự trao đổi giữa em và anh Vân Huy, em nghĩ em không cần phải nói cho chị.” Tô Thiên Kiều thu những cảm xúc của mình về, cô không nhìn Thẩm Thanh Thu nữa mà nói với Giang Thư Lan: “Thím, chuyện anh Vân Huy cháu không thể giải thích rõ được, nhưng mà xin thím hãy tin cháu, cháu tuyệt đối không phá hoại tình cảm của anh ấy và chị hai, cháu cũng không làm ra những chuyện để hại bất cứ người nào trong nhà họ Thẩm.”
Tô Thiên Kiều cắn chặt môi, mắt cô đỏ hoe: “Cháu biết cháu là kẻ ăn nhờ ở đậu, nhưng mà…cháu cũng cần có tôn nghiêm và không gian riêng của mình.”
Cô vừa dứt lời, Giang Thư Lan liền nhìn cô với ánh mắt sâu xa, Thẩm Thanh Thu thì hoàn toàn không phục, muốn nói gì đó thì bị Thẩm Văn Nhã vẫn luôn im lặng kìm lại, cô dùng nét mặt ra hiệu cho Thẩm Thanh Thu: “Đừng nói nữa, mẹ giận rồi…”
Tô Thiên Kiều không nán lại nữa, cô quay người đi lên lầu đi về phòng mình.
Cô đóng cửa lại và sờ lên má mình, không biết từ lúc nào mặt đã đầy nước mắt, cô liên tục hít thật sâu, gắng gượng làm bản thân bình tĩnh lại rồi mới đi đến tủ áo quần thu dọn đồ đạc.
Chỉ sợ những lời nói lúc nãy đã đủ để cho cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm rồi.
Đây là thân phận mà cô khó khăn lắm mới gây dựng được, nhưng nhanh như vậy đã bị phá tan rồi, cô có thể làm gì đây? Tuy cô không phải là thiên kim tiểu thư được nuông chiều hết mực của nhà họ Tô nữa, tuy cuộc đời cô đã rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, tuy những tiến triển bây giờ và tất cả đều không dễ mà có, nhưng cô cũng không thể đuổi người ta đuổi cô thì cô mới đi.
Đồ đạc rất nhanh chóng đã được thu dọn xong, lúc Tô Thiên Kiều đang kiểm tra lại thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Người đó gõ cửa rất lâu Tô Thiên Kiều mới đứng dậy đi mở cửa, người đứng ở cửa không hề mất kiên nhẫn như cô nghĩ, ngược lại là rất lo lắng, thấy Tô Thiên Kiều mở cửa ra mới khẽ thở dài nhẹ nhõm, nhìn Tô Thiên Kiều cười nói: “Cô không sao là tốt rồi.”
Tô Thiên Kiều quay người đi vào phòng, nói với Thẩm Minh Dương đang theo sau cô: “Anh đến đúng lúc lắm, tôi không cần đi gặp riêng anh để nói lời tạm biệt nữa!” Cô chỉ vào chiếc vali bên cạnh, cô cười rất gượng gạo: “Tôi sẽ đi ngay bây giờ, còn về những tài sản của em họ anh…ngày mai tôi sẽ chuyển tất cả cho anh!”
Thẩm Minh Dương ở sau lưng cô bỗng nhiên dừng chân lại, anh thở dài rồi nói: “Giận rồi sao?”
“Giận?” Từ ngữ mới mẻ này làm Tô Thiên Kiều hơi thẫn thờ, sau đó cô lắc đầu, cười nói: “Sao tôi lại có thể giận được?” Cô cười cay đắng rồi nói tiếp: “Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, cho dù bọn họ đối xử với tôi như thế nào cũng đều đúng cả, huống chi là vì lợi ích của chị hai cậu…mấy người quả thật là nên chĩa mũi nhọn vào tôi.”
Giọng nói của cô rất bình thản, nhưng mà không biết vì sao, lúc nói những lời này, lại khó tránh hỏi xen lẫn vào đó một sự chua xót.
“Chĩa mũi nhọn vào cô?” Thẩm Minh Dương nghe thấy từ này thì có chút sững sờ, anh nói: “Sao tôi lại chĩa mũi nhọn vào cô được?”
Tô Thiên Kiều im lặng, chỉ đứng đó, trong phút chốc cô không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Thẩm Minh Dương nói: “Về chuyện của chị hai, tôi rất xin lỗi, vốn dĩ tôi nên tin cô, nhưng mà lúc nhìn thấy mấy bức ảnh đó, không hiểu sao tôi tại tức giận…”
Tô Thiên Kiều nhìn Thẩm Minh Dương, cô thấy ánh mắt và cả người anh đều được nhuộm bởi một sự căm thù không hiểu