Đang đấu tranh tư tưởng thì điện theo reo lên, người đó dường như là có thần giao cách cảm với cô, lúc này thì gọi đến, Tô Thiên Kiều vừa nghĩ đến từ “thần giao cách cảm” này thì không khỏi vứt đi cái suy nghĩ đó trong đầu mình, cô do dự một lúc rồi bắt máy: “Alo.”
“Sao rồi cô bé? Cô nghĩ thông chưa?” Đối với sự lạnh lùng của Tô Thiên Kiều, người ở đầu dây bên kia hình như không có cảm giác gì, giọng nói nhiệt tình truyền đến trong điện thoại, làm toàn thân cô nổi cả da gà.
Hắn, chính là người chủ trì của Hắc Dạ, người đàn ông muốn Tô Thiên Kiều dùng thân xác để đổi lấy thân thế của cậu chủ.
“Tôi…vẫn chưa.” Tô Thiên Kiều ngập ngừng đáp lại.
“Khà khà…tôi biết mấy người tiểu thư cao quý coi trọng thể diện nhất, cô đến đi, tôi sẽ không nói với ai đâu, hơn nữa…tôi có thể linh cảm được, cô đang muốn gọi điện thoại cho tôi, đúng không?”
Tô Thiên Kiều nghe người đó tùy tiện đoán mò, cô không khỏi co rúm người lại, cô run rẩy, toàn thân nổi gai ốc: “Anh kia, anh nghĩ nhiều rồi!”
“Nếu như cô đã không muốn biết, vậy thì tôi…”
“Đợi chút.” Tô Thiên Kiều cau mày, sau cùng vẫn quyết định gặp hắn một lần.
Giọng cười của người đàn ông đó cứ như một con rắn lành lạnh bò vào trong lòng cô vậy, vô cớ làm người ta sợ hãi, làm người ta ghê tởm.”
“Tôi đi gặp anh, nhưng mà…tôi muốn nói chuyện thêm với anh, chứ không phải là đồng ý đâu.” Cô cắn môi, quyết định cho người đàn ông đó nhiều tiền hơn, một khi nghĩ đến bộ dạng của người đàn ông đó, cô lại thấy buồn nôn, nếu muốn lấy cô ra trao đổi, vậy thì cô…không thể đồng ý.
“Tốt thôi…” Người đàn ông đó đồng ý: “Vậy chúng ta gặp nhau ở phòng số 3012, khách sạn Hoài Vinh.”
“Vì sao phải đến khách sạn?” Tô Thiên Kiều cảnh giác: “Chúng ta vẫn nên gặp nhau ở quán cà phê đi.”
“Ở trong khách sạn an toàn hơn, chuyện này…tôi không muốn người khác biết, nếu cô không muốn đến, vậy bỏ đi…” Hắn ta nói xong, chưa đợi Tô Thiên Kiều nói hết thì liền cúp máy.
“Alo, anh, alo…” Tô Thiên Kiều cứ “alo” mấy tiếng, nhưng hắn không hề trả lời, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh thuê bao bận.
Tô Thiên Kiều cúp máy rồi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là thay áo quần rồi đi đến khách sạn Hoài Vinh.
Cô đứng ở cửa phòng khách sạn, hít vài hơi thật sâu mới có thể làm những cảm xúc trong lòng bình tĩnh lại, cô do dự rất lâu, vẫn là đưa tay lên ấn chuông.
“Tôi đoán được là cô sẽ đến mà.” Cửa được mở ra, một khuôn mặt hèn hạ xuất hiện trước mắt Tô Thiên Kiều, người chủ trì của Hắc Dạ làm điệu bộ mời cô vào, hắn cười nói: “Vào đi.”
Tô Thiên Kiều thấy điệu cười của hắn không có gì tốt đẹp, cô muốn bỏ chạy, nhưng mà cứ nghĩ đến cô đang chạm rất gần đến thân thế của cậu chủ rồi, chiếc khăn che mặt thần bí của anh có lẽ ngay lập tức sẽ bị lộ ra, như ma xui quỷ khiến, cô vẫn bước vào trong.
“Cạch.”
Tô Thiên Kiều nghe thấy tiếng khóa cửa bất ngờ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, cô lo lắng quay đầu lại, vô cùng hoài nghi nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Anh khóa cửa làm gì?”
Người chủ trì của Hắc Dạ chỉ mỉm cười, điệu cười làm người ta ghét bỏ, hắn ra đi đến bên cạnh Tô Thiên Kiều: “Tôi không muốn người khác quấy rầy chúng ta.”
Tô Thiên Kiều cau mày, phòng bị lùi về sau mấy bước: “Anh ngồi sang bên kia đi, tôi có một việc nhất định phải nói rõ với anh , để anh không hiểu nhầm.”
“Chuyện gì? Hắn ta bắt đầu rót rượu Tây, cười tủm tỉm nhìn Tô Thiên Kiều.
“Tôi nghĩ tôi có chuyện nhất định phải nói với anh…tôi muốn cho anh nhiều tiền hơn, anh cân nhắc một chút đi.” Tô Thiên Kiều nói.
“Sao lại vội nói những chuyện này làm gì?” Hắn nhướng mày rồi nhìn về phía Tô Thiên Kiều, cười nói: “Chúng ta uống ly rượu trước đi, rồi từ từ nói chuyện.”
Tô Thiên Kiều thấy hắn ta không từ chối, cô cầm ly rượu lên nhấp một ngụm coi như là đối phó hắn: “Anh cần bao nhiêu tiền, tôi nghĩ chúng ta thẳng thắn chút đi, đừng lãng phí thời gian của đối phương.”
“Vội cái gì?” Trong ánh mắt người chủ trì của Hắc Dạ lóe lên một ý cười kỳ lạ: “Uống hết ly này rồi nói.”
Tô Thiên Kiều vẫn bình tĩnh, cô không hề có ý định đưa tay ra cầm lấy ly rượu đó.
“Không cho tôi chút thể diện này sao?” Hình như hắn tức giận rồi.
Tô Thiên Kiều bất đắc dĩ, cô suy nghĩ, mắt cô rũ xuống, hắn ta cũng uống cùng một loại rượu đó, chắc là sẽ không bỏ thứ gì trong rượu, cô liền nâng ly lên, uống hết chút rượu trong ly: “Bây giờ nói được chưa?”
Hắn cười: “Cô gái cao quý, tôi biết mấy cô thích giữ mặt mũi, uống rượu giúp cô vui vẻ hơn, sao rồi? Cô đã dũng cảm hơn chút nào chưa? Nhớ lời tôi đã từng nói với cô không? Tôi không thiếu tiền, cái tôi thiếu là người phụ nữ cao quý thuần khiết như cô, thứ tôi muốn là cô!”
Gương mặt khó coi của hắn đột nhiên đến gần Tô Thiên Kiều, hắn trầm giọng nói: “Tôi đã gặp quá nhiều phụ nữ thanh cao ở Hắc Dạ rồi, nhưng bọn họ cuối cùng cũng thỏa hiệp, theo ai mà không phải là theo? Có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, cho dù cô có bạn trai, cô không nói, tôi không nói, ai mà biết được?”
Không biết vì sao, mùi hương thanh khiết của rượu phả ra từ miệng hắn ta lại bẩn thỉu như vậy, làm người ta buồn nôn, Tô Thiên Kiều nghe hắn chậm rãi nói, đột nhiên cảm thấy đầu cô rất choáng, cô bịt miệng, cố nén lại cảm giác vừa đau vừa ngứa ngáy ở cổ họng: “Xin lỗi, tôi không được khỏe, muốn đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Chắc là hắn ta nghĩ Tô Thiên Kiều có chạy đằng trời, nên cũng không cản cô lại.
Tô Thiên Kiều cầm theo túi xách của mình chạy ào vào nhà vệ sinh rồi khóa cửa lại.
Đứng trước chiếc gương trang điểm ở bồn rửa mặt của nhà vệ sinh, cô thấy mặt mình đã đỏ bừng, dường như cô không dám tin…cảm giác choáng váng hoa mắt này lại quen thuộc như vậy, làm cô rơi vào sự sợ hãi vô cùng tận.
Chết tiệt, cô lại bị chuốc thuốc rồi.
Rượu rõ ràng là không có gì, không lẽ là…ly đựng rượu có vấn đề?
Tô Thiên Kiều hít một hơi khí lạnh, cô mở vòi nước ra rồi vỗ