Tô Thiên Kiều bất đắc dĩ, trong lúc mơ màng có người nói Lý Tuệ Na đến rồi, bảo trợ lý đi mua cà phê.
Tuy rất không muốn gặp mặt, nhưng làm trợ lý vừa mới đến báo danh. Tô Thiên Kiều vẫn đi gặp Lý Tuệ Na trước, xem như chính thức chào hỏi một chút.
''Cô là trợ lý mới đến à? Mua cà phê đến cho tôi, nóng chết mất, thêm nhiều đá chút!'' Tô Thiên Kiều giới thiệu Lý Tuệ Na cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu xem đôi giày mình vừa đi vào.
''...Vâng!'' Tô Thiên Kiều.
Lý Tuệ Na lúc này mới ngẩng đầu lên: ''Mau đi đi, phải về trong năm phút đấy!''
Lúc nhìn thấy mặt Tô Thiên Kiều, không biết vì sao, nụ cười của cô ta càng thêm ấm áp.
Tô Thiên Kiều khó hiểu, cô nhanh chóng tìm xe đạp của tổ kịch chuẩn bị ra khỏi cửa, nhưng lại bị quản lí của Lý Tuệ Na gọi lại phân phó.
''Sao giờ mới đến? Bảy phút rồi, cô có biết thời gian của tôi quý giá thế nào không hả?'' Lý Tuệ Na cất giọng nói.
''Xin lỗi, người xếp hàng nhiều quá, lần sau tôi sẽ chú ý!'' Tô Thiên Kiều nói, nói xong đưa đồ uống trong tay cho Lý Tuệ Na.
Lý Tuệ Na nhanh chóng nhận lấy, vuốt cốc trà tuyết lê ấm, ném nắp hộp lên mặt đất: ''Tôi muốn cô mua cà phê, tai của cô điếc à? Đây là cái gì vậy hả?''
Đối với lời hoạnh họe của cô ta, trong lòng Tô Thiên Kiều đã có chuẩn bị từ sớm, không thay đổi sắc mặt nói: ''Cô Tuệ Na, đây là quản lý của cô dặn dò ạ!''
''Cô...cô còn cãi lại? Đổi trợ lý, đổi trợ lý...'' Lý Tuệ Na hét ầm lên.
''Cô Tuệ Na, cho dù cô có đổi trợ lí thì cũng phải dùng tôi hết một ngày đã, vì trong ngày hôm nay chắc chắn không thể tìm được trợ lý mới thay thế!'' Tô Thiên Kiều bình tĩnh nhắc nhở nhẹ nhàng.
Nhưng không biết rốt cuộc mình đã chọc phải Lý Tuệ Na chỗ nào, bỗng nhiên cô ta giơ cốc trà ấm lên đỉnh đầu Tô Thiên Kiều, đổ từ trên xuống dưới.
Trà ấm xuôi theo tóc chảy xuống mặt và cả người, Tô Thiên Kiều không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.
Người xung quanh kinh ngạc nhìn cảnh này, Tô Thiên Kiều cũng nhìn Lý Tuệ Na một cách khó tin. Minh tinh này khó chiều thì cũng không đến mức thế này chứ?
''Na Na, có phải cô không cần giọng của mình nữa đúng không? Cô không được uống lạnh, quay xong cảnh này cô còn phải phát hành đĩa nhạc nữa đó!'' Quản lý của Lý Tuệ Na bước đến, vội vàng cười xòa nhìn Tô Thiên Kiều: ''Cô đừng để ý, tâm trạng gần đây của Na Na khá áp lực...'' Tô Thiên Kiều thu lại biểu tình king ngạc, trợn trắng mắt, biết mình so đo cũng vô dụng, lúc chuẩn bị xoay người rời đi lại nghe thấy Lý Tuệ Na kêu lên: ''Đợi chút!''
Bước chân của Tô Thiên Kiều dừng lại, Lý Tuệ Na bước tới bên cạnh cô, bỗng nhiên thấp giọng chỉ đủ để hai người nghe được: ''Tôi thấy ảnh của cô...trong điện thoại của Kỷ Vân Huy, đừng ở đây giả bộ làm cừu non, tôi xem cô còn có thể tốt đẹp được bao lâu!''
Tô Thiên Kiều khổ tâm bất đắc dĩ cười một cái, lại là Kỷ Vân Huy, bức ảnh kia đúng là gây ra không ít chuyện mà.
Tô Thiên Kiều bình tĩnh lau sạch nước trà trên mặt, lạnh lùng nói: ''Cho nên ngoài việc gây khó dễ ra, cũng không có thủ đoạn nào khác ư, trách không được nhiều năm như vậy cô vẫn chưa câu được rùa vàng!''
''Cô...'' Lý Tuệ Na chán nản.
Giọng của Tô Thiên Kiều cũng rất nhỏ và chỉ hai người họ mới nghe thấy những lời đó.
Lúc Lý Tuệ Na đang sững sờ, Tô Thiên Kiều bỗng nhiên lùi ra sau một bước, làm ra bộ dáng hoảng sợ co rúm lại, dùng giọng nói yếu ớt cầu xin đủ để người bên cạnh có thể nghe thấy: ''Cô Na, cô, cô đừng tức giận, tôi, tôi không dám nữa, cô đừng trả thù tôi nhé, tôi cũng không dám nữa, tôi sẽ phục vụ cô cẩn thận...''
Những người xung quanh, bao gồm cả người đàn ông quản lý của Lý Tuệ Na đều ngạc nhiên và nhìn Lý Tuệ Na với ánh mắt xem thường.
''Con đĩ, mày nói cái gì đấy?'' Qủa nhiên Lý Tuệ Na nổi giận.
Tô Thiên Kiều lại lui lại một bước, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười, lợi dụng khuôn mặt và đôi mắt trông ngây thơ, tiếp tục giả vờ: ''Cô Na, đừng đánh tôi, tôi sai rồi...cô đừng gọi người đến xử lý tôi, tôi sai rồi...'' Lý Tuệ Na tức đến nỗi không nói ra được một câu.
''Na Na, đủ rồi đấy!'' Quản lý của Lý Tuệ Na dường như không nhịn nổi nữa: ''Đúng là tôi bảo cô ấy mua, cô ấy cũng bị cô dạy dỗ rồi, bỏ qua đi.''
Ngược lại quản lý nói với Tô Thiên Kiều: ''Cô gái, cô đi tắm với thay quay áo trước đi, Na Na sẽ không gây phiền phức cho cô nữa, tôi sẽ dám sát cô ấy!''
''Vâng, cảm ơn anh...'' Tô Thiên Kiều giống như một con cừu non, nhát gan gật đàu, lúc mọi người không chú ý liền nhìn Lý Tuệ Na một cái sau đó xoay người rời đi ngay lập tức.
''Cô...cô đợi đấy cho tôi, xem tôi xử lý cô thế nào!''
Tô Thiên Kiều đã đi được vài bước, Lý Tuệ Nã ở sau tức giận hét lên, mọi người càng đồng tình với Tô Thiên Kiều, khinh thường Lý Tuệ Na hơn. Chỉ có mỗi tên đạo diễn kia nhìn chằm chằm bóng lưng bỏ đi của Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều lại không cảm thấy gì, chỉ là hưởng thụ sự thỏa mãn. Lý Tuệ Na, xem ra người phụ nữ này đơn giản quá rồi, bên ngoài không xinh đẹp, trong não nhét đầy bột nhão, đến cả Tô Thiên Kiều cũng không đối phó được, chả trách không nổi nhiều năm như vậy!
Một mình Tô Thiên Kiều đi vào wc của tổ kịch, lấy dầu gội để làm sạch các vết trà trên tóc và cổ.
Tóc của cô rất dài bị thấm nước, từng giọt nước nhỏ lên hai má và cổ cô, làm cho làn da của cô càng thêm trắng.
Cô soi gương chải tóc, trong lòng thở dài, Lý Tuệ Na này lẽ nào chỉ vì lộ ảnh mà có ác cảm với mình ư? Hình như chuyện có chút không bình thường, theo lý mà nói, thực ra cô ấy không thích Vân Huy mới phải, cô ấy chỉ đơn giản là muốn thổi phồng lên thôi mà.
''Cô không sao chứ?'' Lúc Tô Thiên Kiều nhìn chằm chằm mình trong gương một cách sững sờ thì một giọng nói quan tâm vang lên.
Tô Thiên Kiều nhìn qua gương, một người phụ nữ trẻ tuổi đang nhìn mình với đôi mắt đen đầy lo lắng. Người phụ nữ này có vẻ ngoài thanh thuần, làn da trắng nõn, cả người khí chất bất phàm. Khiến người ta yêu mến ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy.
Quần áo trên người cô ấy tuy đơn giản nhưng rõ ràng là đồ cao cấp, trang điểm nhẹ nhàng càng tăng thêm thân phận tôn quý của cô ấy.
Tô Thiên Kiều hơi sửng sốt, chợt biết được thân phận của đối phương, bèn cười nói;