Nhanh chóng tìm một chiếc áo phông trắng và quần bò, xoay người thay, vội vội vàng vàng sợ người khác vào, đến cả rèm của phòng thay đồ cũng không kéo lên.
Tô Thiên Kiều mặc xong quần áo, lúc cô đang mặc chiếc quần bò ngắn luôn cảm thấy có đôi mắt tìm kiếm và nhìn mình. Mặc dù nghi ngờ bản thân đa nghi, nhưng vẫn nhịn không được quay đầu nhìn laị, cô không thể không giật mình khi thấy đôi đồng tử đen đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong lúc nhất lời cô không kịp phản ứng, chỉ bối rối kéo chiếc quần ngắn, ngoài miệng bất mãn: ''Sao vào lại không gõ cửa? Người anh muốn tìm không có trong này đâu!''
Cô đã hoảng loạn, thêm cả cơ thể ẩm ướt, quần bò lại bó sát, kéo vài cái không lên, tay cô càng thêm bối rối. Nhìn thấy người này luôn khiến tâm trí cô nhiễu loạn.
Đối phương lại không có ý định nhìn đi chỗ khác hay đi ra ngoài, thậm chí còn không biết hành động của mình vô lễ thế nào.
Ngược lại khóa trái cửa, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, giọng nói lạnh lùng giống như có chút cảm xúc của người bình thường: ''Người tôi tìm là cô!''
''Tìm tôi ư?'' Tô Thiên Kiều nhíu mày, nhìn vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú của người nọ, tận lực kiềm chế tâm tình chán ghét của mình: ''Nguyễn Tổng tìm tôi có chuyện gì thế?''
Cuối cùng cô cũng mặc xong quần bò, một lúc lâu mới phản ứng lại mà kéo khóa lên, sau khi chỉnh lại quần áo, phát hiện cổ áo có hơi thấp, nước trên tóc cô nhỏ xuống khiến cổ áo dính vào da thịt, cô thở gấp từng đợt, có chút bất nhã.
Cô liền buông tóc ra, vẩy vài cái, nước văng khắp nơi.
Kéo rèm ra, cô muốn tìm mấy sấy tóc để sấy khô.
''Tặng cô một món quà!'' Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên dường như có chút mất tự nhiên: ''Cảm ơn cô tôi qua đã giúp tôi giành được quyền cạnh tranh đất ở Hà Đông, sáng sớm nay đã kí hợp đồng rồi!''
Anh che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Tô Thiên Kiều vẫn nghe thấy sự cứng nhắc và miễn cưỡng từ giọng nói lạnh lùng của anh, sao thế? Anh có chút không vui khi đến tặng quà cho mình ư?
Nếu anh không vui thì ai bắt anh chứ?
''Tôi chỉ tham gia cho vui mà thôi, không giúp gì được cho ngài cả, Nguyễn Tổng khách khí quá rồi!'' Tô Thiên Kiều nói một cách lạnh nhạt, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút ngưng trọng.
Tô Thiên Kiều không nên đối xử với anh xa cách như vậy, nhưng cuộc gặp gỡ quỷ dị vừa nãy khiến cô không vui. Bất kỳ người phụ nữ nào bị nhìn thấy cảnh thay quần áo có lẽ đều sẽ không vui lắm.
''Nói thế nào đi nữa...cô đem lại vận may cho tôi.'' Anh lấy ra một chiếc hộp trong tay đặt lên bàn trang điểm: ''Cái này...tặng cho cô!''
Tô Thiên Kiều hơi do dự, cuối cùng vẫn bước đến cầm hộp mở ra, trong chiếc hộp nhung đen có một cái ghim nằm lặng lẽ, màu sắc nhẹ nhàng và thanh lịch, nó rất phù hợp với khí chất của Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều thấy món quà giá trị xa xỉ lại đặc biệt như vậy, trong lòng tốt hơn một chút, nghĩ đến mục đích và thân phận của mình, không khỏi mỉm cười hào phóng: ''Tổng giám đóc Nguyễn vậy mà lại tặng món quà tinh xảo như thế cho tôi, chuyện này cũng không giống tính cách của anh, có phải bảo người phụ nữ nào đó chọn giúp anh đúng không?''
Mặt anh bỗng nhiên lạnh đi: ''Qủa đúng là một người phụ nữ chọn giúp tôi.''
Thấy anh bỗng nhiên không vui, Tô Thiên Kiều có chút kinh ngạc, đồng thời cũng thấy được sự lạnh lùng chán ghét trên người này bài xích chính mình, trong lòng khó hiểu.
Nếu mình đoán không sai, cuộc gặp tối hôm qua, ấn tượng của anh về cô chắc là không tệ, sau bỗng nhiên thay đổi nhanh như vậy?
''Anh...''Tô Thiên Kiều nhìn anh, nhất thời nói không nên lời, chỉ cắn môi bất lực.
Nguyễn Hạo Thiên ngồi trên ghế và nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình. Mái tóc sẫm màu của cô đang nhỏ nước.
Ngoài ra còn có những giọt nước trên má cô, cô chưa trang điểm, hai má trắng nõn không tì vết, như một đóa hoa mang theo sương sớm.
Vẻ đẹp của Lý Tuệ Na là quyến rũ, của Âm Uyển Uyển là thanh thuần. Khí chất của các cô ấy rất rõ ràng, nhưng người phụ nữ trước mắt này lại kết hợp giữa quyến rũ và đơn thuần, tổ hợp mâu thuẫn lại khiến cô càng thêm mê người.
Nguyễn Hạo Thiên giơ tay kéo Tô Thiên Kiều đang không chú ý vào trong ngực, lòng bàn tay to nắm chặt eo cô ấn lên đùi.
Anh đang nhìn Tô Thiên Kiều, xoay người liền biến thành nhìn xuống, chăm chú ngắm khuôn mặt của Tô Thiên Kiều một lúc lâu, nói: ''Cô gặp bà của tôi bao giờ thế? Qùa của cô là do bà chọn!'' Đối với lời chất vẫn kỳ quái của anh, Tô Thiên Kiều không trả lời được, quả thực không biết nói như thế nào mới tốt.
Sau một hồi suy nghĩ liền hiểu được, chẳng trách anh không tình nguyện, thì ra là bị bà nội ép buộc?
Nhưng...Tô Thiên Kiều cô gắng tìm trong trí nhớ của mình, dường như cô chưa từng gặp bà nội của Nguyễn Hạo Thiên, nghe cũng chưa từng nghe qua!
''Tôi cũng không quen bà Nguyễn mà!'' Sau khi Tô Thiên Kiều suy tư, đáp lại một cách chắc chắn.
''Cô có nghĩ bà của tôi sẽ khen không dứt một người không quen, còn chọn ra món đồ hợp với cô ư?'' Nguyễn Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm, càng thêm bất mãn.
Người phụ nữ này rốt cuộc là giả vờ quá rồi hay ngây thơ thật sự đây? Ánh mắt của cô rõ ràng thuần khiến như vậy, nhưng vì sao lại có thể khiến bà nội khen không dứt miệng, còn tự mình chọn quà chứ?
''...Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra mà!'' Thấy sự tức giận và ghét bỏ của đối phương, Tô Thiên Kiều không hiểu ra sao. Trong lòng thầm nghĩ hỏng rồi, bà già ở đâu ra, chỉ sợ muốn phá hỏng kế hoạch của mình!
''Không biết ư?'' Ánh mắt Nguyễn Hạo Thiên híp lại một cách nguy hiểm: ''Cô tiếp cận tôi rốt cuộc là có mục đích gì?'' Người này thực đúng là đa nghi, tuy Tô Thiên Kiều quả thực có mục đích, nhưng lúc đó lại đúng