Edit + Beta: ALice.
"Mãi mãi cũng không chán đâu."
Tần Phú Hữu mê muội mà nhìn Giang Trúc Tâm, hắn biết, có thể là bởi vì rất ít có người chủ động thông báo với Giang Trúc Tâm.
Cho nên bản thân Giang Trúc Tâm hẳn là rất ít chú ý đến xung quanh rốt cuộc có bao nhiêu người thích cậu.
Có một ái nhân không tự giác như vậy, Tần Phú Hữu đương nhiên phải tuyên thệ chủ quyền với bên ngoài cho tốt rồi.
Một ngày có 24 giờ, một tuần 168 tiếng đồng hồ.
Trong cuối tuần này, Giang Trúc Tâm đều sẽ có 40 tiếng đồng hồ làm việc ở bên ngoài, lại còn thường xuyên tăng ca nữa chứ, cho nên có đôi khi sẽ đột phát thành 50 tiếng đồng hồ luôn.
50 tiếng đồng hồ này, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của Giang Trúc Tâm, liền có thể hấp dẫn rất nhiều người lòng mang ý xấu.
Mà bản thân Giang Trúc Tâm lại thiện lương, chỉ cần không phải là ác ý nhằm vào cậu, thì trên cơ bản cậu đối với việc người khác lấy lòng rất trì độn, chỉ có thể đi con đường thẳng cầu mà thôi.
Tần Phú Hữu chỉ sợ trong lúc này, Giang Trúc Tâm bởi vì không có nghiêm túc mà cự tuyệt người khác, do đó dẫn tới người khác quấn lên Giang Trúc Tâm.
Đây chính là trường hợp Tần Phú Hữu cực kì sợ hãi.
Nếu thực sự có việc này, Tần Phú Hữu cũng sợ bản thân mình xúc động một cái liền trùm bao tải người ta.
Loại việc xúc động này nếu bị Giang Trúc Tâm phát hiện, thì sẽ cực kì tổn hại hình tượng luôn, cho nên ngàn vạn không thể để việc này xảy ra.
Vì thế, ngoại trừ thời gian hắn làm việc ra, thì Tần Phú Hữu đương nhiên không thể bỏ sót hạng mục show ân ái hằng ngày này rồi.
Show ân ái không những có thể đánh lui tình địch, còn có thể khiến cho thể xác và tinh thần của mình được đến sung sướng thỏa mãn nữa.
Một tên trúng hai nhạn, không phải quá tốt đẹp sao.
Cho nên Giang Trúc Tâm hỏi hắn có chán hay không? Không chán, đương nhiên là không chán rồi, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không chán đâu cơ.
- -----
Thời gian qua thật sự nhanh, bây giờ đã là tháng chín rồi.
Giang Trúc Tâm cũng đã vào tháng thứ tư, thứ năm, bụng càng ngày càng lớn.
Cho dù mặc vào quần áo rộng thùng thình, thì cũng vẫn rất rõ ràng, người trong văn phòng đều cho rằng cậu bị bệnh nặng gì nữa cơ.
Rốt cuộc đối với trình độ mập bụng của Giang Trúc Tâm, so với mặt và cổ hoàn toàn kém nhiều lắm, so với mấy tháng trước hơi béo ra, thì bụng càng như là bị nhọt gì đấy kìa.
Bởi vì phát hiện bộ dáng không mập hết cả người giống như mình thật sự rất dọa người.
Vì thế sau khi thương lượng tốt xong, thì cậu vẫn xin nghỉ trước một tháng trước ngày dự sinh.
Tuy rằng lúc trước có nói qua vì bảo mật công việc, nên công việc đều phải hoàn toàn tiến hành ở văn phòng công ty.
Nhưng mà bởi vì trình độ đặc thù của Giang Trúc Tâm, vì thế Cảnh Viên Bảo cũng chỉ có thể để cho Giang Trúc Tâm trở về nghỉ ngơi cho tốt.
Muốn làm việc cũng không cần vẽ chi tiết, nhiều nhất chỉ có thể vẽ bản nháp phác thảo mà thôi.
Vừa vặn tu dưỡng thân thể, không cần quá mệt nhọc.
Giang Trúc Tâm cũng không cảm giác được bất cứ sự không khỏe gì.
Nhưng bởi vì để cho người trong văn phòng không cần cảm thấy không khỏe, cho nên Giang Trúc Tâm vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.
Cảnh Viên Bảo đã từng lo lắng mà nói với Tần Phú Hữu về vấn đề, Giang Trúc Tâm có phải thật sự bị bệnh hay không.
Bởi vì Giang Trúc Tâm tương đối đặc thù, cho nên Tần Phú Hữu cũng chưa nói thật.
Hắn chỉ đơn giản thừa nhận một chút, sau đó nói với Cảnh Viên Bảo bác sĩ đã bảo đảm rồi, Giang Trúc Tâm cũng không mắc bệnh nặng gì cả, thì Cảnh Viên Bảo lúc này mới an tâm xuống.
Nếu Giang Trúc Tâm thực sự có việc gì, thì Tần Phú Hữu mới sẽ không phải một bộ cái gì cũng đều ở trong lòng bàn tay thế này đâu.
"Rốt cuộc bác sĩ nói như thế nào?" Đi vào nhà Tần Phú Hữu, Cảnh Viên Bảo rối rắm mà nhìn Giang Trúc Tâm đỡ bụng ngồi ở trên sô pha ăn trái cây coi gameshow.
Bụng này của Giang Trúc Tâm thật sự là khiến người rất chú ý đấy.
Tóm lại không phải là mang thai hay gì đấy chứ?
"Bác sĩ nói tui bị chứng trướng bụng thôi." Giang Trúc Tâm nuốt xuống một miếng táo, nhẹ nhàng vỗ bụng nói, "Tiêu hóa không tốt, chờ dỡ hàng là được rồi."
"Dỡ...!dỡ hàng?" Đầu óc Cảnh Viên Bảo xoay vài vòng.
Trong bụng bự kia đều là vật bài tiết à???
Táo bón thật thảm nha.
Cảnh Viên Bảo vẻ mặt đồng tình mà nhìn Giang Trúc Tâm, thì ra lúc trước khi xin nghỉ ở công ty, Giang Trúc Tâm chỉ nói mình bị bệnh về nhà tĩnh dưỡng thôi, nhưng lại không nói rõ cụ thể, thì ra là có nguyên nhân khó có thể mở miệng a.
"Còn có vấn đề gì sao?" Tần Phú Hữu nghiêng về phía trước 45 độ, chặn ngang tầm mắt Cảnh Viên Bảo đang nhìn về phía Giang Trúc Tâm.
Cảnh Viên Bảo một nghẹn, cũng nhận thấy tầm mắt của mình có chút không lễ phép, vì thế liền dời mắt, nhỏ giọng khụ hai tiếng.
"Thân thể của Trúc Tâm không có việc gì là được rồi, vậy chúc cậu sớm ngày khang phục nhé!" Cảnh Viên Bảo vỗ vỗi đùi, đứng dậy, "Tôi cũng chuẩn bị đi đây, có rảnh lại tới thăm cậu."
"Phiền toái anh nhé Nguyên Bảo, tôi mới đến công ty không đến một năm mà đã xin nghỉ nhiều như vậy rồi." Giang Trúc Tâm cũng đứng dạy tiễn, cậu có chút ngượng ngùng nói, còn nhân tiện nói đùa một chút: "Cũng mất công anh là bạn tốt của A Quý, bằng không tôi liền không có cửa sau này để đi rồi."
"Ai da, cậu không biết cậu chính là người có hiệu suất cao nhất của toàn tổ Mỹ thuật sao? Cho dù tôi không quen biết Phú Quý, thì con người như cậu tôi cũng sẽ không làm lơ đâu." Cảnh Viên Bảo nói rất chân thành, trong lòng y cũng là nghĩ như vậy.
Tuy rằng Giang Trúc Tâm chưa từng học qua đại học chính quy giống với những nhân viên khác, nhưng mà bản lĩnh của cậu thật ra so với bất cứ người nào ở đây đều phải vững chắc.
Lúc người khác vẽ được một bức tranh hoàn chính, thì Giang Trúc Tâm cũng đã vẽ xong bức thứ sáu rồi.
Loại hiệu suất kinh người này, khiến Cảnh Viên Bảo cũng rất chấn động luôn đấy.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALices House, Wattpad phuthuytuyet07.
Giang Trúc Tâm không lên tiếng thì thôi, chứ đã lên tiếng đều sẽ gây chấn động.
Trước kia chỉ là không tìm được phong cách của cậu thôi, bây giờ sau khi tìm được rồi, thì Giang Trúc Tâm quả thực giống như là được hack vậy đó.
Hơn nữa, bởi vì tính cách tương đối cẩn thận của bản thân, cho nên những hiệu ứng trên tranh đó cơ bản đều rất rốt, rất ít khi nào phải trả về sửa lại.
Người trên thế giới rất nhiều, nhưng mà nhân tài thì không nhiều lắm đâu.
Là một ông chủ có ánh mắt, và chí hướng rộng lớn, Cảnh Viên Bảo mới vừa rồi, xác thật một lời nói dối cũng đều không có.
"Không hổ là Cảnh tổng, lời này nói đến cũng quá dễ nghe luôn á." Giang Trúc Tâm ôm quyền, biểu đạt đầy đủ lòng kính nể một chút với y.
"Không xàm nữa, tôi đi trước đây.
Chuyện công việc không thể vội vàng, cậu cứ từ từ dưỡng bệnh, chờ tốt rồi lại về làm." Lần này Cảnh Viên Bảo cũng không vô nghĩa nữa.
Sau khi tạm biệt Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu xong, liền quyết đoán rời đi.
Bây giờ y còn phải vội trở về làm việc nữa, cũng không đợi ở nhà Tần Phú Hữu ăn cơm chó đâu.
"Cảnh tổng đi thong thả nha~" Giang Trúc Tâm kéo dài âm, cáo biệt với Cảnh Viên Bảo.
Tần Phú Hữu ở phía sau Giang Trúc Tâm mỉm cười phất tay, sai khi chồng chồng hai người tiễn Cảnh Viên Bảo xong, thì Tần Phú Hữu cũng lập tức đóng cửa, tiếp theo liền kéo Giang Trúc Tâm trở về phòng khách tiếp tục ăn trái cây.
"Ngày dự sinh còn nửa tháng nữa, gần đây Tráng Tráng ở trong bụng có nghe lời không?"
Hai tháng này bảo bảo hình như rất thích hoạt động, có đôi khi còn có thể cách bụng nhìn thấy bảo bảo đang đá bụng nữa.
Tần Phú Hữu đối với việc này vừa kích động lại vừa lo lắng Giang Trúc Tâm không thoải mái, dù sao thì trong lòng cũng đã nhận rõ chuyện sinh mệnh thật thần kì rồi.
"Còn được, rất hoạt bát luôn á." Giang Trúc Tâm xoa xoa bụng.
Tự cậu cho đến nay đều cảm thấy việc trong bụng mình có một yêu tinh thật sự là rất không thể tưởng tượng được.
Ai có thể nghĩ đến một người đàn ông có gà bự, vậy mà còn có thể dựng dục một sinh mệnh chớ.
Hơn nữa tháng sau hẳn là phải dỡ hàng rồi, tuy rằng vẻ mặt cậu bình tĩnh, nhưng mà kì thật trong lòng cực kì hoảng loạn.
Nhưng mà Tần Phú Hữu cùng với ba Tần mẹ Tần đã rất chăm sóc cho cậu rồi, nếu cậu lại biểu hiện ra việc quá mức hoảng loạn, thì hình như cũng chỉ là truyền năng lượng phụ cho người khác mà thôi.
Đây cũng không phải là kì vọng của cậu.
Tần Phú Hữu cười nhẹ nhàng xoa xoa sau eo cho Giang Trúc Tâm.
Hắn từng tra qua tư liệu, người bình thường lúc mang thai đều sẽ đau eo.
Tần Phú Hữu bình thường đều sẽ giúp Giang Trúc Tâm giảm bớt gánh nặng một chút, đặc biệt là mấy tháng sau này, thật ra hắn cũng có chút khẩn trương á.
Thậm chí buổi tối lúc đi ngủ, Tần Phú Hữu ngẫu nhiên cũng sẽ bừng tỉnh, rất sợ một khi không cẩn thận, liền đè hư Giang Trúc Tâm luôn, hoàn toàn quên mất bản thân hắn là một người ngủ cực kì ngoan, căn bản sẽ không có việc đè hỏng Giang Trúc Tâm.
Giang Trúc Tâm cũng có hoảng loạn của mình, Tần Phú Hữu cũng có sợ hãi của hắn.
Nhưng mà hai người chỉ để lại cảm xúc cho mình tự hóa giải, có thể nói là ôn nhu đến tận xương tủy.
- ------
"Mẹ, mẹ, Trúc Tâm còn chưa xong sao? Vì sao con không thể vào trong vậy? Không phải sinh con