Edit + Beta: ALice.
Lúc Giang Trúc Tâm tỉnh táo lại, nhắm mắt thả một cái rắm thật dài, đây cũng trùng hợp với thời kì tỉnh lại.
Lúc Giang Trúc Tâm mở mắt ra liền nhìn thấy Tần Phú Hữu đang thăm dò mà nhìn về phía cậu.
"Bảo bối, em tỉnh rồi." Tần Phú Hữu nâng cao giường cho Giang Trúc Tâm một chút, "Vừa rồi nghe em thả rắm, tới đây uống nước đi."
Giang Trúc Tâm mơ mơ màng màng được Tần Phú Hữu đút một ngụm nước, sau đó nghiêng đầu liền thấy được ở mép giường có một cái nôi em bé, có một bảo bảo đang nằm ngủ ở bên trong.
"Của em...!của em hở?" Giang Trúc Tâm nháy mắt thanh tỉnh, cậu sờ sờ bụng.
Nhưng trên bụng còn có một miệng vết thương, cho nên lúc đụng tới liền lập tức ngao một tiếng.
Hiệu quả thuốc gây tê vừa qua khỏi, sau khi Tần Phú Hữu nhìn thấy phản ứng của Giang Trúc Tâm, lập tức liền bảo y tá vào tiếp tục giảm đau cho Giang Trúc Tâm.
"Bảo bối, em có khỏe không?" Thần sắc của Tần Phú Hữu vốn dĩ là cực kì vui sướng khi Giang Trúc Tâm tỉnh lại, nhưng mà hiện tại thấy được phản ứng của Giang Trúc Tâm, rõ ràng là một loại tồn tại không phải có thể khiến hắn yên tâm, thì cả người Tần Phú Hữu đều bắt đầu lo lắng.
"Còn được......" Giang Trúc Tâm bây giờ còn có chút ngốc ngốc, "A Quý, bế Tráng Tráng qua cho em ôm một cái đi?" Bây giờ Giang Trúc Tâm căn bản không đặt chú ý ở trên thân thể của mình nữa.
Cậu vươn tay về phía Tráng Tráng ở mép giường, sau đó mắt có chút lóe sáng mà nhìn về phía Tần Phú Hữu.
Tần Phú Hữu vốn còn đang lo lắng, nhưng mà sau khi thấy được vẻ mặt này của Giang Trúc Tâm xong, thì trong lòng cũng mềm nhũn, lại cảm thấy Giang Trúc Tâm đáng yêu đến không thể tả.
"Bây giờ em không được lộn xộn, miệng vết thương của em còn chưa tốt, anh bế Tráng Tráng cho em xem nhé." Tần Phú Hữu đứng dậy bế Tráng Tráng còn đang ngủ vào trong lòng ngực.
Tư thế ôm kia chính là mấy tháng trước hắn cùng với Giang Trúc Tâm, mời chuyên viên chăm sóc trẻ về nhà dạy.
Nhưng mà vẫn có thể nhìn ra được hắn thật cẩn thận, Giang Trúc Tâm ở bên cạnh nhìn đến mức có chút khẩn trương.
Chờ đến lúc Tần Phú Hữu ngồi xuống mép giường, thì Giang Trúc Tâm liền duỗi dài cổ, muốn xem bộ dáng của Tráng Tráng.
Tráng Tráng đang híp mắt, có chút nhíu nhíu, làn da cũng mang theo một chút màu đỏ, nhìn thoáng qua giống như một ông cụ non vậy.
Cho dù biết sau khi trẻ nhỏ nẩy nở thì sẽ trở nên đáng yêu một chút, nhưng Giang Trúc Tâm vẫn không nhịn được mà nói một cậu: "Ồi ôi, nhóc quái thú thật xấu nha."
"Xấu chỗ nào chứ, không xấu! Đáng yêu thế này cơ mà!" Tần Phú Hữu lại quyết đoán phản bác Giang Trúc Tâm, hơn nữa ý bảo Giang Trúc Tâm vươn đầu ngón tay tới.
Vì thế, Giang Trúc Tâm liền duỗi ngón tay tới trong tầm tay của em bé.
Tiếp theo, Tần Phú Hữu liền nắm lấy ngón trỏ của Giang Trúc Tâm, để cậu sờ soạng một chút trên bàn tay đang nắm chặt của Tráng Tráng.
"Da thịt của trẻ con!!!"
"Thì vốn dĩ chính là trẻ con mà."
"Em sinh!!!"
"Bảo bối giỏi quá!"
"Đáng yêu!!!"
"Là siêu đáng yêu đấy!!!"
Chồng chồng hai người đồng thời cười ngây ngô, Tráng Tráng cũng bị đánh thức, nhưng mà bé không khóc, chỉ là phát ra thanh âm của trẻ con không rõ ý vị mà thôi.
Giang Trúc Tâm ngây ngốc nhìn Tráng Tráng ở trong lồng ngực của Tần Phú Hữu mà huơ tay vặn cổ, cậu cảm thấy mình có thể nhìn cả ngày luôn á!
"Trúc Tâm đã bài khí chưa nha, thức ăn tới rồi đây." Mẹ Tần và ba Tần cùng nhau đi vào trong phòng bệnh đơn người của Giang Trúc Tâm.
Phía sau bọn họ còn có hai trợ lý, sau trợ lý còn có bảo tiêu nữa, nhưng số người vào có chút nhiều.
Đây vẫn là kết quả sau khi bệnh viện bảo bọn họ giảm bớt nhân số.
Bây giờ sau khi Tần gia có bảo bảo mới, thì cả nhà đối với việc này cực kì coi trọng.
Khoảng thời gian trước còn nghe nói có án bắt cóc, cái này không thể không khiến bọn họ lo lắng được.
Bảo tiêu có thể gọi nhiều bao nhiêu thì gọi nhiều bấy nhiêu.
"Đã bài rồi! Cảm ơn mẹ!" Tần Phú Hữu buông Tráng Tráng, sau đó từ chỗ trợ lý tiếp nhận bữa tối của Giang Trúc Tâm.
Giang Trúc Tâm cũng vào lúc này mới cảm giác có chút đói bụng, nhìn cơm mà Tần Phú Hữu chuẩn bị cho cậu, Giang Trúc Tâm đành phải lưu luyến không rời mà dời tầm mắt khỏi chỗ Tráng Tráng, sau đó tiếp nhận Tần Phú Hữu hầu hạ.
Sau giải phẫu cần phải đánh rắm mới có thể ăn uống, việc này ngay lúc vào phòng sinh thì hộ sĩ đã nói qua với cậu, nên Giang Trúc Tâm cũng không ngoài ý muốn khi nghe mẹ Tần nói.
Chỉ là đổi đánh rắm thành bài khí, nghe lên xác thật dễ nghe hơn hẳn.
Giang Trúc Tâm quyết định, về sau cũng phải làm một người cao nhã, cố gắng không nói lời thô bỉ.
Phải làm tấm gương tốt, ba ba tốt cho Tráng Tráng nữa chứ!
Còn Tần Phú Hữu, tuy rằng chưa từng nghe Tần Phú Hữu nói lời thô tục gì, nhưng mà mấy thứ như cứt đái rắm gì đấy, xác thật hẳn là phải phong ấn lại toàn bộ! Trước kia không ý thức được nói những lời này có cái gì, nhưng bây giờ, bọn họ chính là hai ba ba của đứa nhỏ rồi.
Bọn họ làm ba ba!
Ba Tần mẹ Tần cũng hưng phấn chứ, chờ Giang Trúc Tâm ăn bữa tối xong, thì hai người bọn họ cũng đi tới bên cạnh Tráng Tráng.
Bọn họ đã từng bỏ lỡ thơ ấu của Tần Phú Hữu, nên bây giờ thật sự dể ý đối với Tráng Tráng, bọn họ chỉ hận không thể ngay lập tức ôm Tráng Tráng về nuôi mà thôi.
Nếu không thì về hưu sớm đi, để lại mọi công việc cho Tần Phú Hữu là xong, làm việc làm sao vui sướng bằng nuôi cháu được chứ!
Tần Phú Hữu hoàn toàn không nhạn thấy được ý tưởng nguy hiểm của ba Tần mẹ Tần, hắn bỏ đồ vật xuống xong, liền bảo trợ lí thu dọn bộ đồ ăn dư lại, sau đó đẩy giường em bé tới càng thêm gần với mép giường của Giang Trúc Tâm.
Người một nhà chụm đầu ở phía trên Tráng Tráng, trên mặt cầm lòng không được mà đều xuất hiện một loại trạng thái ngu dại.
"Khụ khụ, bác sĩ nói miệng vết thương khôi phục như thế nào rồi?" Chờ mẹ Tần chủ động đưa Tráng Tráng đi đút sữa xong, thì Giang Trúc Tâm mới nhịn không được mà hỏi Tần Phú Hữu.
Bây giờ Tráng Tráng cũng được sinh ra rồi, cậu càng dâng lên một loại tâm tư muốn cố gắng làm việc, còn phải cân bằng giữa gia đình và công việc cho tốt nữa.
Nghĩ đến đây, cậu liền nhịn không được mà muốn hiểu biết trước khi nào thì bản thân mình có thể tham dự công việc một lần nữa.
Bây giờ cậu đã tích cóp đến N cái bố cục ở nhà rồi (đã bị Cảnh Viên Bảo đưa đến công ty), cho nên hiện tại cho dù là ở nhà, thì cậu cũng không thể đi vào công việc được.
Cho dù hiện tại trong nhà căn bản cũng không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa, nhưng mà Giang Trúc Tâm biết, nếu muốn trở thành sự kiêu ngạo của đứa nhỏ thì chính bản thân cậu cần phải có sự tự ý thức mãnh liệt, bảo cậu ở nhà nuôi con, thì có lẽ cậu chỉ biết đánh mất chính mình.
Giang Trúc Tâm ngẫm lại, vẫn không thể như vậy được, đồng thời cậu cũng không thể giống như trước đây mỗi ngày đều tăng ca.
Bây giờ cậu trên