+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Có lẽ là cảm thấy Tống Họa không biết tiếng anh, nên mấy nữ sinh xung quanh không hề nể nang gì mà càng nói càng lớn tiếng.
Đúng là Tống Họa chỉ chăm chăm lật cuốn sách trong tay, không có phản ứng gì.
Thái độ này của cô khiến mọi người càng thêm chắc chắc.
Nếu Tống Họa có thể nghe hiểu được những gì bọn họ nói thì đã không phản ứng như vậy.
Cũng đúng thôi.
Một đứa nhà quê sao có thể nghe hiểu tiếng anh?
Tống Bảo Nghi ngồi ở chỗ của mình, nghe những lời bàn tán đó thì mỉm cười.
Nhà quê là nhà quê, dù có rơi vào ổ phượng hoàng đi nữa thì cũng không thể mạ thêm một lớp vàng được.
Chắc chắn bây giờ Tống Họa vô cùng ngưỡng mộ cô.
Cô chẳng những là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Tống, mà còn là hoa khôi của lớp, lớp yêu mến, hoa khôi của trường, thầy cô yêu thích.
Dù là bạn học hay các thầy cô trong trường, tất cả đều quay xung quanh cô, tương lai của cô vùng cùng xán lạn, tiềm năng vô hạn.
Đem ra so sánh.
Tống Họa, cô ta là cái thứ gì?
Buổi chiều có tổng cộng bốn tiết.
Trường quốc tế không ép buộc tự học.
Lúc tan học là bốn giờ ba mươi chiều.
Còn chưa đến bốn giờ, bên ngoài cổng trường đã có rất nhiều chiếc xe sang trọng đứng chờ.
Tống Bảo Nghi trò truyện cùng với vài người bạn có quan hệ tốt, sau khi cười nói tạm biệt nhau, bên cạnh Tống Bảo Nghi chỉ còn lại một mình Triệu Linh Ngọc.
"Cậu không về hả Linh Linh?" Tống Bảo Nghi quan tâm nhìn Triệu Linh Ngọc hỏi.
Triệu Linh Ngọc nhìn màn hình điện thoại, nói: "Tài xế nhà tôi gặp chút vấn đề không đến được, mẹ bảo tôi bắt taxi về."
Tống Bảo Nghi khoác tay Triệu Linh Ngọc, cười nói: "Gọi xe gì chứ! Chúng ta cùng đường mà, cậu ngồi xe nhà tôi về chung đi."
"Nhưng từ nhà cậu sang nhà tôi lại còn phải đi vòng thêm một lúc lận!" Triệu Linh Ngọc nói.
Mặc dù hai nhà đều ở gần trường học, nhưng biệt thự nhà họ Triệu lại xa hơn một chút.
"Không sao đâu." Tống Bảo Nghi hào phóng nói: "Đi vòng một chút thôi mà, chẳng mất bao nhiêu thời gian, vừa khéo chúng ta có thể trò chuyện trên đường."
"Vậy cảm ơn cậu nhé Bảo Nghi."
Tống Bảo Nghi chính là đẹp người đẹp nết như vậy, không bao giờ so đo những chuyện nhỏ nhặt, nếu không thì Triệu Linh Ngọc cũng không có mối quan hệ tốt như vậy với Tống Bảo Nghi.
"Chúng ta là bạn học mà, nói cảm ơn là quá khách sáo rồi."
Hai người nối bước nhau lên xe.
Tài xế lái xe chạy đi.
Tốc độ xe rất nhanh, chưa tới hai mươi phút đã đến trước biệt thự nhà họ Triệu.
Triệu Linh Ngọc vô cùng nhiệt tình mời Tống Bảo Nghi vào nhà uống trà.
Tống Bảo Nghi vui vẻ đồng ý.
"Mẹ, Bảo Nghi đến này ạ!" Vừa mới vào cửa, Triệu Linh Ngọc đã hét lên.
"Bảo Nghi đến à!" Vừa nghe thấy thế, mẹ của Triệu Linh Ngọc là Thành Nguyệt lập tức tươi cười bước ra nghênh đón.
Tống Bảo Nghi là cô gái tài năng và nổi tiếng ở thành phố Giang, còn từng được lên sóng truyền hình, là bậc phụ huynh, ai lại không thích đứa trẻ ưu tú chứ?
"Con chào cô ạ." Tống Bảo Nghi lễ phép chào hỏi Thành Nguyệt.
"Mau vào, mau vào ngồi đi." Thành Nguyệt vô cùng nhiệt tình, "Linh Linh, con rót trà cho Bảo Nghi đi."
Bình thường khi khách đến nhà, đều là người giúp việc rót trà mời khách, bây giờ Thành Nguyệt lại kêu Triệu Linh Ngọc rót trà cho Tống Bảo Nghi, cho thấy bà vô cùng xem trọng cô.
"Dạ." Triệu Linh Ngọc gật đầu, lập tức rót trà cho Tống Bảo Nghi.
Lát sau Thành Nguyệt lại tự tay bưng một dĩa bánh được chế biến và trang trí tinh xảo ra.
"Bảo Nghi à, đây là bánh cô vừa bảo người đi mua chiều nay, vẫn còn nóng đó, con ăn nhiều vào.
Con với Linh Linh là bạn học nên cứ xem đây như là nhà mình, đừng khách sáo nhé."
Bảo Nghi ngoài miệng thì nói cảm ơn, trên mặt cũng là nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
Xem đây như nhà của mình?
Thành Nguyệt có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy cũng hay thật.
Thật ra thì Tống Bảo Nghi biết rất rõ vì sao Thành Nguyệt lại đối xử với cô tốt đến như vậy.
Tất cả đều là vì Triệu Tử Hàng, anh trai của Triệu Linh Ngọc.
Năm nay Triệu Tử Hàng hai mươi ba tuổi, đã đến tuổi cưới vợ nhưng vẫn còn độc thân, nhưng sao Thành Nguyệt không thử nghĩ một chút, chỉ với cái gia thế này của nhà họ Triệu, bọn họ có tư cách gì mà đòi cưới cô?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thành Nguyệt thật là ngu ngốc đến đáng thương.
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Triệu Tử Hàng ngay cả tư cách làm vệ sĩ cho cô cũng không có đâu!
Mặc dù rất chán ghét Thành Nguyệt nhưng Tống Bảo Nghi cũng không có biểu hiện ra ngoài, cô vẫn vui vẻ nói chuyện phiếm với Triệu Linh Ngọc, nói một hồi Tống Bảo Nghi như nghĩ đến chuyện gì,