Chú Vương hơi sửng sốt.
Rõ ràng là chú Vương cũng quên mất vị "tiểu thư" mới từ dưới quê lên này.
Từ trên xuống dưới nhà họ Tống, chưa từng có ai để Tống Họa vào mắt.
Chú Vương lái xe chạy đi ngay lập tức.
Mười mấy phút sau, xe dừng trước cổng trường.
Cách lúc tan học đã qua một tiếng rưỡi, trước cổng trường có hơi vắng vẻ, học sinh chỉ còn có vài nhóm nhỏ.
Tống Bảo Nghi xuống xe, "Chú Vương, chú ở đây đợi, tôi đi tìm chị."
"Vâng."
Một bên khác.
Tống Họa đi trên đường phố tấp nập, một tay cầm balo, tay kia cầm kem ốc quế.
Cô mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, cả người toát ra nét xinh đẹp đơn thuần, thỉnh thoảng cúi đầu ăn một miếng kem, cô gái nhỏ mang theo sự hoạt bát và linh hoạt riêng biệt của tuổi thanh xuân.
Tỷ số quay đầu cực cao, nhan sắc của Tống Họa khiến người ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
"Anh ba! Nhìn kìa! Người đẹp!" Đang ngồi trong xe, Vương Đăng Phong đột nhiên gào lên, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ.
Úc Đình Chi hơi đảo mắt, trong con ngươi đen nhánh không hề có cảm xúc gì.
Vô cùng thâm trầm.
Vương Đăng Phong quay đầu nhìn Úc Đình Chi, "Sao em cảm giác như đã gặp người đẹp này ở đâu rồi thì phải á! Anh ba, anh có cảm thấy vậy không?"
"Không có." Úc Đình Chi thu hồi ánh mắt.
"Anh nói xem em theo đuổi cô ấy được không?" Vương Đăng Phong có chút háo hức, "Vừa gặp mà như đã quen từ lâu, cho thấy chúng em có duyên với nhau."
Năm nay Vương Đăng Phong hơn hai mươi tuổi, chưa yêu đương bao giờ.
Phụt---
Úc Đình Chi lấy bật lửa ra, châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra một hơi khói, trầm giọng nói, "Cậu biết người bình thường có chỉ số thông minh bao nhiêu không?"
Vương Đăng Phong bối rối, hiển nhiên là không nghĩ tới Úc Đình Chi sẽ hỏi câu hỏi chẳng liên quan này, "Bao nhiêu?"
Úc Đình Chi khẽ búng đầu thuốc, "Chỉ số thông minh người bình thường ở khoảng 110, còn chó ở khoảng 50."
"Cái này liên quan gì đến việc em muốn theo đuổi cô gái đó?" Vương Đăng Phong hỏi.
Úc Đình Chi chậm rãi nói: "Nhìn vào khuôn mặt suy đoán, cô gái kia có chỉ số thông minh ít nhất trên 200."
"Cho nên?" Vương Đăng Phong lại hỏi.
Úc Đình Chi không do dự mà nói, "Cho nên, cô ấy nhìn cậu chẳng khác nhìn chó là bao."
Vương Đăng Phong: "." Cảm ơn, em đã bị sỉ nhục.
Lát sau, Vương Đăng Phong hơi không cam tâm nói: "Anh ba, không phải anh chỉ từng đọc vài cuốn sách thôi hả? Vậy mà thật sự học được cách xem tướng rồi?"
Đây là một điều vô dụng của Úc Đình Chi.
Người khác đọc sách triết, báo kinh tế tài chính, các loại sách lịch sử, còn Úc Đình Chi chỉ đọc cái gì mà sách phong thủy nhập môn, xem tướng toàn thư, âm dương trạch phổ.
"Hôm nay ấn đường cậu hóa đen, có ánh sáng đỏ tai họa." Úc Đình Chi hé môi mỏng nói.
"Khoác lác!" Vương Đăng Phong tin mới lạ.
Giây tiếp theo!
Két!
Tài xế đột ngột đạp phanh.
Càm Vương Đăng Phong đập thẳng vào bảng điều khiển.
"Má! Đau chết ông rồi!" Vương Đăng Phong giơ tay sờ khóe môi.
Tài xế lập tức quay đầu nói xin lỗi, "Cậu Vương, cậu Úc, thật sự xin lỗi, vừa rồi có người đột nhiên băng ngang đường xe chạy."
"Không sao." Úc Đình Chi nói, "Ông lái tiếp đi."
Vương Đăng Phong nhìn vết máu trên ngón tay, lại quay đầu nhìn Úc Đình Chi ngồi phía sau, đột nhiên rơi vào trầm tư.
Không lâu sau.
Xe dừng lại trước một hội sở.
Vương Đăng Phong mở cửa xe xuống trước, sau đó đi vòng ra phía sau lấy xe lăn ra, "Anh ba."
Úc Đình Chi bỏ thuốc vào gạt tàn, đặt tay lên tay Vương Đăng Phong, ngồi lên xe lăn.
Vương Đăng Phong đẩy xe vào hội sở, người phụ trách lập tức ra đón, "Cậu vương, ngài Úc."
"Giám đốc Chu, quy tắc cũ." Vương Đăng Phong nói.
"Được."
Giám đốc Chu dẫn hai người đến nhã gian thường đặt.
Nhã gian rất lớn, cũng rất sang trọng, trang trí sắp xếp kiểu cung đình, vô cùng phù hợp với khí chất công tử nhà giàu.
Vương Đăng Phong đẩy xe lăn đi đến một cánh cửa kín đáo ở góc trong cùng rồi dừng lại.
Đẩy cửa ra.
Cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi.
Khác với cách bày biện như cung đình bên ngoài, căn phòng này tràn đầy hơi thở thư hương, phục cổ tao nhã, cạnh cửa sổ đặt một cái bàn thấp, phía trước bàn thấp dựng một tấm bình phong phân chia phòng thành hai khu, phía trên bàn thấp còn treo một cái rèm châu, chỉ cần người phía sau bình phong thả rèm châu xuống thì có thể chắn được tầm mắt của người ngồi