Nói xong một tràn, Tống Bảo Nghi chỉ chờ nhìn phản ứng của Úc Đình Chi.
Không cần nghĩ cũng biết, phản ứng tiếp theo của Úc Đình Chi chắn chắn là vô cùng khổ sở, quấn chặt cô không buông.
Tống Bảo Nghi rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Được đàn ông quỳ rạp dưới chân, cúi đầu phục tùng, là một loại vinh dự.
Ngờ đâu...!
Những chuyện sau đó lại không phát triển như cô dự đoán.
Tầm mắt của Úc Đình Chi trực tiếp lướt qua cô mà nhìn về phía sau, đôi môi mỏng khẽ mở, "Bên này."
Đằng sau có cái gì?
Tống Bảo Nghi nhíu mày, Úc Đình Chi không phải tới tìm cô?
Không.
Không thể nào!
Vào lúc này, trong không khí vang lên một giọng nữ dễ nghe, "Anh tìm tôi có việc gì à?"
Giọng nói này...!
Là...Tống Họa?
Tống Bảo Nghi cau mày quay đầu nhìn đằng sau, người đến đúng là Tống Họa.
Cô ta tới làm gì?
Đừng nói là cô ta nghĩ Úc Đình Chi tới tìm mình nha?
Tống Bảo Nghi ưỡn ngực, chờ đi, Úc Đình Chi nhất định sẽ khiến Tống Họa phải cảm thấy nhục nhã.
Xét cho cùng, theo quan điểm của Úc Đình Chi, nếu không có Tống Họa, cô sẽ là người đính hôn với anh.
Tống Họa đi tới đây vào đúng lúc này, hoàn toàn là tự rước lấy nhục.
Cô ta cho là Úc Đình Chi sẽ thích mình sao?
Cô ta có xinh đẹp tới đâu đi nữa, thì cũng chỉ là gái nhà quê mà thôi.
Tống Bảo Nghi cong môi, trong mắt đầy sự giễu cợt.
Bây giờ cô chỉ cần xem kịch là được.
Úc Đình Chi giơ tay về phía Tống Họa.
Tống Bảo Nghi nheo mắt.
Anh ta muốn tát Tống Họa?
Giờ phút này, trong lòng Tống Bảo Nghi dấy lên cảm giác vui sướng.
Đánh đi.
Đánh mạnh vào!
Đánh hư mặt luôn càng tốt.
Nhưng chuyện lại phát triển không như trong dự liệu.
Úc Đình Chi đưa cho Tống Họa một chiếc kẹp tóc, "Em làm rơi trên xe tôi."
Tống Họa sờ sờ tóc mới phát hiện kẹp tóc đúng là không còn, cô lập tức nói cảm ơn, "Cảm ơn, làm phiền anh chạy một chuyến rồi."
"Không phiền, nên làm thôi."
Úc Đình Chi tiếp tục nói: "Mau về nghỉ ngơi đi, em ngủ ngon."
Tống Họa vân vê kẹp tóc trong tay, "Anh ngủ ngon."
"Ừm." Úc Đình Chi gật gật đầu, "Vậy tôi về đây."
"Đi đường cẩn thận." Tống Họa dặn dò.
"Được."
Cả quá trình anh không hề liếc Tống Bảo Nghi dù chỉ một cái.
Giống như Tống Bảo Nghi là không khí.
Tống Bảo Nghi ngu người.
Cứ thế đứng sững sờ trong đêm, sắc mặt cô như bảng màu, lúc trắng lúc đỏ, đặc biệt đẹp mắt.
Sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Nghĩ đến những lời vừa nãy cô đã nói với Úc Đình Chi, Tống Bảo Nghi cảm thấy cực kỳ khó chịu, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống.
Cô lại mất thể diện trước mặt một tên phế vật!
Giờ phải làm sao?
Tống Bảo Nghi cắn môi, cả người đều đang phát run.
Tống Họa thì lại ung dung ngân nga điệu hát dân gian đi về phòng.
Điệu hát có tiết tấu vui tươi, nhưng Tống Bảo Nghi lại thấy vô cùng chói tai.
Con khốn!
Thằng khốn!
Đều là đồ khốn!
Tống Bảo Nghi cố gắng kiềm chế tâm trạng.
Cố ý.
Chắc chắn Úc Đình Chi cố ý làm vậy cho cô xem.
Anh ta đang dùng cách lạt mềm buộc chặt để thu hút sự chú ý của cô.
Đúng vậy.
Chắc chắn là như vậy.
Sao Úc Đình Chi có thể quên cô dễ dàng như vậy được.
Nghĩ vậy trong lòng Tống Bảo Nghi mới dễ chịu hơn một chút, cô xoay người đi về phòng.
Chu Lôi lập tức đi tới, "Sao rồi Bảo Nghi? Nói rõ với thằng phế vật đó rồi chứ?"
"Nói rõ rồi ạ." Tống Bảo Nghi nói: "Nhưng con thấy có vẻ như anh ta không hiểu ý của con, trái lại còn muốn dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt thu hút sự chú ý con."
"Vậy phải làm sao?" Chu Lôi chau mày.
Tống Bảo Nghi thở dài, "Cứ như vậy trước đi."
"Cái gì cũng có cái lợi và cái hại của nó, có lúc ưu tú quá cũng không tốt.
Nếu không phải do con quá ưu tú thì Úc Đình Chi sẽ quấn chết