+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Phương Minh Tuệ cực kỳ tức giận.
Người nhà họ Tống quả thật khiến người ta chán ghét!
Nếu bất mãn thì có thể nói thẳng!
Nhưng họ thì sao?
Đó là chuyện người có thể làm sao?
Một bên nói là không ghét bỏ Úc Đình Chi, một bên lại lén lút đổi tài nữ thành gái quê.
Sở dĩ bà không lật mặt tại chỗ là vì không muốn thành trò cười cho người ta, đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì cho cam.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phương Minh Tuệ mới nói: "Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ tìm một người tốt hơn cho con."
"Không cần." Úc Đình Chi nhàn nhạt nói.
"Giờ ý con là thế nào?"
"Con nhận định Tống Họa."
"Nhưng con không cảm thấy họ rất quá đáng sao? Nhà bên đó căn bản không xem chúng ta ra gì, lúc trước mẹ nhìn nhầm Tống Bảo Nghi, nó không phải thứ tốt đẹp gì! Con nuôi nhà họ chắc cũng không khác gì."
Không đợi Phương Minh Tuệ nói xong, Úc Đình Chi trực tiếp ngắt lời bà: "Nhà họ Tống là nhà họ Tống, Tống Họa là Tống Họa."
Úc Đình Chi luôn rất kiệm lời.
Có thể nói một chữ, anh tuyệt đối sẽ không nói hai chữ.
Lúc này, trên mặt anh lộ ra vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Dương Tử Huyên từ bên cạnh đi tới, cô nở nụ cười, "Mẹ, nếu Đình Chi đã có suy nghĩ riêng rồi thì mẹ cũng đừng nhúng tay vào nữa.
Mẹ ngăn cản chẳng phải cũng vì muốn Đình Chi hạnh phúc à, chỉ cần Đình Chi không hối hận là được rồi."
Dương Tử Huyên chỉ mong sao Úc Đình Chi mau chóng cưới nhỏ nhà quê đó về.
Phương Minh Tuệ cau chặt mày.
Bà vẫn hơi không chấp nhận được Tống Họa.
Bấy giờ Úc lão gia tử mới mở miệng, "Con hiểu Tống Họa không?"
"Vậy ông cho rằng con hiểu Tống Bảo Nghi?"
Úc lão gia tử sửng sốt, "Cho nên, con nghiêm túc à?"
"Vâng."
Úc lão gia tử thở dài, "Đình Chi, con còn trẻ, chưa trải nghiệm được bao nhiêu sự đời.
Nếu không thì như này, hai đứa tìm hiểu nhau trước đi."
"Cần nói con đều đã nói rồi." Úc Đình Chi nhìn Úc lão gia tử, "Ông nội, con lên lầu trước đây."
"Đi đi." Úc lão gia tử gật đầu.
Úc Đình Chi xoay người đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng Úc Đình Chi, Phương Minh Tuệ thở dài một hơi, "Ba, ba không nên đồng ý!"
Người nhà họ Tống chẳng có ai ra hồn!
Bao gồm cô con gái nuôi từ dưới quê lên đó.
Úc Đình Chi đã bị chơi một lần rồi, tuyệt đối không thể có thêm lần thứ hai.
"Con cho là với tính của Đình Chi, ba nói không đồng ý là được à?"
Phương Minh Tuệ khó chịu.
"Thuận theo tự nhiên đi."
Nói xong ông cũng quay người về phòng.
Dương Tử Huyên đỡ tay Phương Minh Tuệ, nói: "Mẹ nghĩ thoáng chút đi.
Con cháu tự có phúc của con cháu, Đình Chi cũng không còn là trẻ con nữa.
Nó có chừng mực mà."
Phương Minh Tuệ vô cùng phiền não, "Nhà họ quá không ra gì rồi! Biết vậy năm đó không nên đồng ý liên hôn."
Một câu hai nghĩa.
Úc Đình Chi ra sao, bà rất rõ.
Dù gì thì Tống Bảo Nghi cũng là đệ nhất tài nữ thành phố Giang.
Đã là tài nữ, sao có thể cam tâm gả cho một đứa vô dụng?
Phương Minh Tuệ rút tay về, mặt đầy tức giận, "Năm đó lúc Đình Chi ngâm thơ làm phú, Tống Bảo Nghi còn đang nghịch bùn kia kìa!"
Năm đó đúng là đỉnh cao cuộc đời Úc Đình Chi.
Nhưng nhà họ nào có ghét bỏ Tống Bảo Nghi đâu.
Bây giờ thì sao?
Dương Tử Huyên cũng không buồn, lại kéo tay Phương Minh Tuệ lần nữa, nói: "Con không có ý đó.
Mẹ đừng giận mà."
Phương Minh Tuệ không nói gì.
Dương Tử Huyên biết mình lỡ lời, gượng cười nói tiếp: "Con tin tưởng Đình Chi.
Nó chỉ tạm thời rơi vào đáy