Nghe Ngô lão thần y nói vậy, Thượng Quan Chính ngẩn ra.
Ý của ngài ấy là muốn Trình Lâm xin lỗi?
Nhưng với tính tình của Trình Lâm, muốn bà ấy cúi đầu là không thể nào, chứ đừng nói tới chuyện xin lỗi.
"Ngô lão thần y, mạng người lớn hơn trời, tôi với Trình Lâm vợ chồng như một, tôi thay mặt bà ấy xin lỗi ngài.
Chỉ cần ngài cứu con gái tôi, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận."
"Bảo phu nhân ngài gọi cho tôi đi."
Nói xong câu này, Ngô lão thần y trực tiếp cúp máy.
.
Truyện Xuyên Không
Nhìn điện ngoại bị ngắt, Thượng Quan Chính cau chặt mày, lập tức xoay người về phòng, "Trình Lâm, bà ra đây một chút."
Có một chuyện không tiện nói trước mặt con cái, huống hồ Thượng Quan Nghênh Nghênh còn đang sốt cao.
"Sao thế?"
Trình Lâm theo Thượng Quan Chính ra ngoài.
Thượng Quan Chính nghiêm túc nhìn Trình Lâm, "Bà có biết là bây giờ Nghênh Nghênh đang trong tình trạng cực kỳ nghiêm trọng không, nó cần phải tiếp nhận trị liệu ngay lập tức."
So với Thượng Quan Chính thì Trình Lâm thả lỏng hơn rất nhiều, "Ông nghiêm trọng hóa sự việc rồi, Tống tiểu thư đã nói phát sốt là tình trạng bình thường, chỉ cần qua đêm nay là ổn thôi."
Trình Lâm vô cùng tin tưởng Tống Họa.
"Hôm qua Vũ Ngang gọi cho tôi, chứng chóng mặt ho khan của nó Tống tiểu thư đã trị khỏi rồi.
Cho nên ông cũng đừng lo lắng nữa."
Trình Vũ Ngang từng than phiền với bà, bệnh của nó uống rất nhiều thuốc tây những vẫn không khỏi được, không ngờ Tống tiểu thư lại trị khỏi cho nó bằng dược thiện.
Đây cũng đủ để nói rõ bản lĩnh của Tống Họa.
"Bà có biết là giờ Nghênh Nghênh đã sốt tới ba mươi chín độ rồi không hả!" Thượng Quan Chính cau mày, "Tôi đã hỏi Ngô lão thần y rồi, tình trạng bây giờ của nó sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Ngài ấy có cách cứu nó.
Tôi câu thông với ngài ấy rồi, chỉ cần bà gọi qua đó xin lỗi là được."
"Thần y gì chứ, tôi thấy ông ta là lang băm thì có, ông ta không tới mà đã biết Nghênh Nghênh nguy hiểm tính mạng? Đúng là nhảm nhí!" Trình Lâm đổi giọng, "Tôi biết ông quan tâm Nghênh Nghênh, nhưng ông bình tĩnh một chút, tình trạng hiện tại của Nghênh Nghênh vẫn nằm trong dự liệu của Tống tiểu thư."
Lang băm?
Nghe vậy Thượng Quan Chính hơi tức giận.
"Trình Lâm bà phải làm rõ xem rốt cuộc ai mới là lang băm!" Thượng Quan Chính hơi lớn tiếng, "Giờ Nghênh Nghênh sốt cao không dứt, lỡ xảy ra mệnh hệ gì, ai gánh vác nổi trách nhiệm?"
Sốt cao ba mươi chín độ vô cùng nguy hiểm, cho thấy trong cơ thể bị viêm rất nghiêm trọng, nếu không hạ sốt kịp thời, sẽ dẫn tới hôn mê, tổn hại thân thể.
Trước kia Thượng Quan Chính từng học về y học lâm sàng, chút kiến thức này vẫn phải có.
Cho nên trước mắt phải khiến Thượng Quan Nghênh Nghênh hạ sốt.
Trình Lâm hiểu tâm trạng của người làm ba của Thượng Quan Chính, giọng điệu ôn hòa nhất có thể nói: "Chồng à, dù ông không tin Tống tiểu thư thì cũng phải tin tôi chứ.
Tôi là mẹ của Nghênh Nghênh, lẽ nào tôi lại hại nó?"
"Trình Lâm, tôi biết lòng tự trọng của bà rất cao, không muốn cúi đầu với người khác, vì vậy bình thường chuyện gì tôi cũng nhường bà, nhưng bây giờ, chuyện liên quan tới mạng của Nghênh Nghênh, bà có thể nghe tôi một lần không? Xin lỗi Ngô lão thần y."
Trình Lâm hơi nhíu mày, "Đây không phải vấn đề xin lỗi hay không, nhân phẩm của Ngô lão thần y đó có vấn đề."
Thượng Quan Chính bất lực nhéo ấn đường, Trình Lâm không chịu gọi vậy thì ông chỉ đành đi gọi.
Nhìn thấy Thượng Quan Chính gọi tới lần nữa, trong mắt Ngô lão thần y hiện ra vẻ thỏa mãn.
Nếu Trình Lâm đã chủ động gọi tới, thì ông cũng không so đo với người không có kiến thức như bà ta nữa.
"Alo."
"Ngô lão thần y." Ngờ đâu đầu dây bên kia lại truyền tới giọng của Thượng Quan Chính.
Ngô lão thần y chau mày.
"Ngài Thượng Quan đây là không nghe rõ lời tôi nói sao?"
Thượng Quan Chính lập tức giải thích, "Ngô lão thần y, cổ họng của bà nhà tôi có chút vấn đề, không thể nói chuyện với ông được.
Chẳng qua bà ấy nhờ tôi nhất định phải mời ông qua đây, lúc đó bà ấy sẽ xin lỗi trước mặt ông."
Ngô lão thần y rất tức giận.
Thượng Quan Chính coi ông là đồ ngu sao?
Trình Lâm không xin lỗi mà lại muốn ông chữa trị cho Thượng Quan Nghênh Nghênh?
Đúng là nằm mơ!
Người hành y không phải chỉ có lòng nhân ái, còn phải có khí phách.
Ngô lão thần y tận lực đè nén sự tức giận xuống bụng, "Ngài Thượng Quan, tôi thấy ngài đúng là không cần mạng của con gái nữa rồi!"
Dứt lời ông lập tức ngắt máy.
Thượng Quan Chính gấp đến xoay vòng, lúc sau ông đi tới trước mặt Trình Lâm, "Nếu tối nay Nghênh Nghênh có mệnh hệ gì thì chúng ta cũng không sống nổi nữa!"
"Được, nếu nó xảy ra chuyện gì, tôi đổi mạng cho nó." Trình Lâm nghiêm túc nhìn Thượng Quan Chính.
Đã nói tới mức này rồi, Thượng Quan Chính cũng không tiện nói thêm gì, ông vò đầu, "Được được được! Bà không hối hận là được."
Từng giây từng phút trôi qua.
Với Thượng Quan Chính mỗi giây