Trình Lâm nghe là Tống Họa đến thì vẻ mặt lập tức tươi tắn trở lại, bà nói với quản gia: "Mau! Mau mời cô ấy vào!"
Tới rồi.
Cuối cùng Tống tiểu thư cũng tới rồi.
Bà biết là cô ấy sẽ không chạy mà.
Tâm trạng kích động lúc này của bà không thể miêu tả được bằng lời.
Thượng Quan Nghênh Nghênh còn tưởng là mình nghe nhầm, cô ngưng thút thít, nhìn về hướng cửa.
Giây tiếp theo, bóng dáng mảnh khảnh từ phía cửa đi vào.
Mái tóc dài buông xõa, mặt không phấn son, mộc mạc lại xinh đẹp đến rung động lòng người.
""Tống tiểu thư." Thượng Quan Nghênh Nghênh gọi.
Tống Họa xách hòm thuốc chầm chậm đi tới, "Thật sự xin lỗi, tôi gặp chút chuyện trên đường, để mọi người đợi lâu rồi."
Bà Trình nhìn về hướng người vừa lên tiếng.
Vừa nhìn một cái bà liền ngẩn ra, bất giác liên tưởng tới một bài thơ.
Phương Bắc có giai nhân, đẹp tuyệt trần nhưng cô độc, ngoảnh một lần nghiêng thành, ngoảnh hai lần nghiêng nước.
Bà Trình không ngờ Tống tiểu thư trong lời đồn lại xinh đẹp tới nước này.
Dù là minh tinh điện ảnh cũng không có dung mạo và khí chất như cô ấy.
Nhìn thấy Tống Họa, Thượng Quan Chính cũng ngẩn ra.
Không phải Tống Họa chạy rồi sao?
Sao cô ta còn dám đến?
Không lẽ cô ta chắc chắn mình có thể khôi phục dung mạo cho Nghênh Nghênh?
Trình Lâm đi tới bên cạnh Tống Họa, cười nói: "Không sao.
Cô không gặp phiền phức gì chứ?"
"Đã giải quyết rồi."
"Vậy thì tốt." Trình Lâm lại nói: "Nếu cô có chỗ nào cần giúp đỡ cứ việc nói với chúng tôi, nhất định đừng khách sáo."
Tống Họa cười đáp ứng, sau đó cô bắt mạch cho Thượng Quan Nghênh Nghênh.
Bắt mạch xong, cô hỏi: "Tối qua thấy như thế nào?"
"Lúc vừa phát sốt rất khó chịu, lúc sau ngủ rồi thì không thấy gì nữa." Thượng Quan Nghênh Nghênh đáp.
Tống Họa gật đầu, "Châm cứu thêm lần nữa là tháo băng được rồi."
"Khi nào thế?"
Tống Họa lấy túi kim châm trong hòm ra, "Chính là bây giờ."
"Vậy chúng ta vào phòng nhé."
"Ừm."
Mọi người cũng đi theo.
Tống Họa ngoảnh lại nói: "Các vị vẫn là đợi ở đây đi, khoảng nửa tiếng sau là chúng tôi ra."
"Được."
Chính vào lúc bóng dáng Tống Họa sắp biến mất đột nhiên Thượng Quan Chính lên tiếng: "Tống tiểu thư nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể chữa khỏi mặt cho Nghênh Nghênh?"
"Tám mươi."
"Tôi còn tưởng cô sẽ nói là một trăm."
Tống Họa cũng không giải thích, chỉ nói: "Thượng Quan tiên sinh cứ đợi kết quả đi.
"
Dứt lời, cô quay người lên lầu.
Thượng Quan Chính hỏi Trình Lâm, "Cô ấy nói nắm chắc tám mươi phần trăm, bà tin bao nhiêu?"
"Một trăm."
"Theo tôi thấy, ba mươi phần trăm còn chưa tới.
Nếu cô ấy thật sự lợi hại như vậy thì đã không chừa lại đường lui cho mình rồi."
Tống Họa đến trễ là do chột dạ, bây giờ lại để lại đường lui.
Người như vậy thì có bản lĩnh gì chứ?.
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
"Ông không nghe ra là Tống tiểu thư đang khiêm tốn hả?"
Thượng Quan Chính quay sang hỏi Trình Vũ Ngang: "Vũ Ngang, cậu thấy sao?"
"Em cũng tin Tống tiểu thư." Trình Vũ Ngang chính là fan não tàn của Tống Họa.
Thượng Quan Chính bất lực lắc đầu, thở dài nói: "Hai chị em nhà bà thật là! Đúng là không đụng tường không quay đầu."
Trong phòng.
Trước khi châm cứu, Tống Họa đốt một nén hương.
Một mùi thơm rất kỳ lạ, có vị ngọt của quýt, mang chút mùi đàn hương, lại thêm chút hương chanh thoang thoảng.
Thượng Quan Nghênh Nghênh hiếu kỳ hỏi: "Tống tiểu thư, này là mùi gì thế, thật thơm."
"Là hương Hà Chỉ."
"Tên cũng hay nữa."
Hương Hà Chỉ rất nhanh đã lan tỏa ra khắp phòng, Thượng Quan Nghênh Nghênh bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Bị Tống Họa gọi dậy đã là nửa tiếng sau.
Nhìn đồng hồ treo tường, Thượng Quan Nghênh Nghênh kinh ngạc nói: "Tống tiểu thư, đã qua nửa tiếng rồi sao?"
"Ừm.
Giờ chúng ta tới phòng khách đi."
Thượng Quan Nghênh Nghênh bụm mặt, "Chúng ta chuẩn bị tháo băng rồi sao?"
"Đúng vậy."
Thượng Quan Nghênh Nghênh lập tức từ trên giường bật dậy, "Vậy chúng ta mau đi thôi."
Hai người rất nhanh đã xuống phòng khách.
Tâm trạng lúc bấy giờ của Thượng Quan Nghênh Nghênh cực kỳ khẩn trương.
Cô cảm nhận được từng lớp từng lớp băng đang được Tống Họa tháo ra.
Theo động tác tháo băng của Tống Họa, mùi hương từ ngón tay Tống Họa vấn vít ngay chóp mũi.
Rất