Edit: @editor_CoTuYenĐôi mắt Thẩm Sơ mở to, sau đó liền muốn che giấu nội tâm của chính mình, dường như cô không muốn người đối diện nhìn thấu được tâm tư, vô thức cầm tách trà lên, thế nhưng, bởi vì quá mức hoảng loạn, không cẩn thận làm chén trà bị đổ.
"A", Thẩm Sơ thở nhẹ một tiếng, sau đó liền vội vàng lấy khăn giấy chà lau...
Đáy mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần nhìn động tác của Thẩm Sơ, hơi nhếch môi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc càng lộ ra tia nghi hoặc, "Tiểu Sơ?" Hắn khẽ gọi một tiếng, lại lần nữa hỏi.
"Năm năm trước... Em rời đi đương nhiên nguyên nhân là do anh!" Thẩm Sơ cười nói, đối với việc mình vừa làm đổ chén trà có chút áy náy, "Nếu như chúng minh được thì khi trở về anh sẽ không buông tay em sao?"
Đôi mắt như ưng của Cố Bắc Thần dần dần trở nên thâm thúy không thấy đáy, hắn híp lại, lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, "Ăn đi."
Thẩm Sơ cắn môi dưới, thần sắc có chút phức tạp gật gật đầu.
Hai người có chút trầm mặc, nói chuyện cũng là câu được câu không...
Cố Bắc Thần vốn chính là một người ít nói, lúc này hình như Thẩm Sơ đang trốn tránh cái gì đó, cũng không nói nhiều... Cô như vậy, trái lại khiến Cố Bắc Thần càng thêm nghi hoặc.
"Anh đưa em về." Sau khi ăn xong bữa trưa, Cố Bắc Thần mở miệng nói.
Thẩm Sơ lắc lắc đầu, "Em dừng xe ở dưới lầu Đế Hoàng, em đi với anh trở về Đế Hoàng là được."
Cố Bắc Thần cũng không có nói cái gì nữa, đưa Thẩm Sơ trở về Đế Hoàng...
Do đang là buổi trưa, cho nên đường phố ở Lạc Thành lưu thông rất khó, đang trong lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, radio đúng lúc quảng cáo tuyên truyền về hội thảo của Đế Hoàng.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm sâu, nghĩ đến Giản Mạt vì muốn đi cửa sau để tham da dự thảo, cho nên mới bất đắc dĩ bày ra bộ dáng "Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào" với hắn, môi mỏng nâng lên ý cười.
Thẩm Sơ nhìn khóe miệng tươi cười của Cố Bắc Thần, trong lòng vô thức chìm xuống, lập tức che giấu tâm tư, cười nói: "Ngày đó trong lúc vô tình nghe nói... thiết kế của Giản Mạt trúng tuyển?"
Cố Bắc Thần nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Sơ, nhàn nhạt trả lời, "Ừ!"
Thẩm Sơ dường như cũng không ngại, "Đột nhiên nghĩ em nhớ đến khoảng thời gian lúc trước chúng ta ở đại học của London..." Cô tự giễu cười cười, "Em đã nhiều năm rồi chưa động đến thiết kế."
Cố Bắc Thần lại liếc nhìn Thẩm Sơ, phía trước đèn đã chuyển sang màu xanh, hắn lập tức khởi động rời đi xe.
"Lần sau nếu có cơ hội, chúng ta cùng so trình độ được không?" Thẩm Sơ vui đùa nói.
"Đế Hoàng dựa vào thực lực để nói chuyện." Cố Bắc Thần bình tĩnh nói, "Tuy rằng em đi ra từ UCL, nhưng mấy năm rồi chưa đụng đến kiến trúc thiết kế, khả năng tay nghề đã không được như trước, hơn nữa chuyện này không thể đem ra để thử."
Khóe miệng Thẩm Sơ mấp máy, nhíu mày hỏi: "Vậy Giản Mạt thì sao?" Cô cắn môi, "Cũng là bằng thực lực sao?"
Cố Bắc Thần nhíu nhẹ mày, "Anh đã nói, Đế Hoàng dựa vào thực lực để nói chuyện!"
Thẩm Sơ không nói gì nữa, chỉ là trong lòng có một tia cảm xúc khác thường lướt qua... Cô cụp mắt, tự giễu cười cười, "Đúng vậy, là do thực lực... Năm năm trước, em cũng là một người có thực lực."
Ánh mắt Cố Bắc Thần trong nháy mắt trở nên sâu thẳm, nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Sơ, đem vẻ cô đơn trên mặt cô thu hết vào đáy mắt, sau đó hắn lập tức thu lại ánh mắt nhìn về phía trước...
Ai cũng không nói gì, không gian bên trong buồng xe nhỏ hẹp dần dần trở nên ngưng trọng.
Thẩm Sơ trầm mặc bắt nguồn từ cái gì Cố Bắc Thần cũng không biết, nhưng đối với sự trầm mặc của chính mình, Cố Bắc Thần lại rất rõ ràng, hắn đối với chuyện Thẩm Sơ rời đi năm năm trước... Trong lòng đã xuất hiện một cái gai, nếu như không tìm được kết quả, sẽ trở nên rất khó chịu.
Xe chạy thẳng đến Đế Hoàng, khi dừng lại, Thẩm Sơ mới nâng khóe miệng, tươi cười nói: "Em đi trước..." Cô nói xong, vẻ tự giễu trong đáy mắt càng sâu, xoay người định mở cửa.
Cố Bắc Thần nhìn động tác của Thẩm Sơ, thẳng đến khi cửa bị mở ra, hắn mới đưa tay giữ cô lại...
Thẩm Sơ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần.
"Tiểu Sơ, có một số chuyện không thể quay về, nhưng có có một số chuyện cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ được..." Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm thúy nói, "Chỉ là..."
"Không có chỉ là!" Thẩm Sơ mím môi cắt ngang lời nói của Cố Bắc Thần, "Bắc Thần, em không muốn bị so sánh với Giản Mạt. Chỉ là, có lẽ giống như anh đã nói, năm năm trôi qua cũng đã thay đổi rất nhiều thứ... Mặc kệ anh có còn yêu em hay không, nhưng Giản Mạt bây giờ là vợ của anh."
Nói xong, khóe mắt Thẩm Sơ liền đỏ, "Thế nhưng, anh có biết hay không, năm năm trước em..."
Thẩm Sơ đột nhiên mở miệng, Cố Bắc Thần nhìn chằm chằm cô, chờ đợi cô nói tiếp.
Đáng tiếc, Thẩm Sơ lại đem
những lời tự giễu còn lại nuốt vào, sau đó nói: "Năm năm trước em có nguyên nhân của em, nhưng năm năm mất đi, thực sự không thể tìm về được sao?"
Hỏi xong, Thẩm Sơ hít một hơi thật sâu, đem đáy mắt mờ mịt giấu đi thật kỹ, sau đó vươn cánh tay, không một chút do dự liền xuống xe.
Cố Bắc Thần nhìn bóng lưng cao ngạo rời đi của Thẩm Sơ, khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc của hắn trở nên sâu không thấy đáy...
Nhớ đến lúc ăn cơm, trong lúc vô tình Thẩm Sơ có nói lỡ miệng, sau đó đến lúc này muốn nói nhưng lại thôi, khiến trong lòng Cố Bắc Thần nảy sinh nghi hoặc càng ngày càng nhiều.
"Chào tổng giám đốc!" Mấy người lễ tân thấy Cố Bắc Thần đi đến, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Cố Bắc Thần chỉ tùy ý gật đầu một cái, không dừng lại, tiếp tục sải bước đi đến thang máy riêng.
Mấy người lễ tân nghi hoặc nhìn bóng lưng Cố Bắc Thần, sau đó kéo một cô lễ tân bên cạnh nói: "Khoan đã San San, người phụ nữ kia có phải là người lần trước cô nói đến hay không... Tại sao tổng giám đốc lại kéo tay cô ấy vậy?"
Triệu San San liếc nhìn bên ngoài, đã không còn thân ảnh của Thẩm Sơ, "Không phải..."
"Ồ, xem ra tổng giám đốc đối xử với người này rất đặc biệt!"
Triệu San San không hiểu nhìn về phía cô ta, liền nghe cô ta nói: "Tôi chưa từng thấy tổng giám đốc có thể tự mình lái xe chở một người phụ nữ nào cả?"
"Oh..." Triệu San San nghi hoặc đáp, không khỏi nhíu mày.
Thế nhưng, ngày đó vốn tổng giám đốc đã đuổi việc cô, nhưng sau đó chẳng những không bị đuổi lại còn được thêm tiền lương... Nghe trợ lý Tiêu nói, là "Người giao hàng" lúc nãy đã nói giúp cho cô.
Tổng giám đốc luôn chỉ nói một lần sẽ không có lần thứ hai, toàn bộ tập đoàn người nào lại không biết điều này, lời nói của tổng giám đốc một khi đã nói ra tuyệt đối sẽ không sửa?
Thế nhưng, hắn vì người phụ nữ kia lại sửa... Chẳng lẽ không phải rất đặc biệt sao?
Triệu San San nghi hoặc ngồi xuống, lúc tầm mắt rũ xuống liền nhìn thấy danh sách tham gia thiết kế hội sở mười tám tầng, cô không tự chủ được, tầm mắt rơi vào nhà thiết kế tầng thứ mười tám —— tên trên đó là Giản Mạt.
Bởi vì có thể xin đi UCL để học chuyên sâu, cho nên thời gian buổi trưa nay, tâm tình của Giản Mạt giống như ánh nắng mùa xuân.
Sau khi tan việc, cô lái xe trở về Nhuận Trạch viên, sau đó liền đến bệnh viện Nhã Thư.
Giản Mạt đi đến chỗ bác sĩ Vương để hỏi thăm về tình hình của Tô Mặc trước, cơ bản vẫn giống như lầm trước, nếu như vẫn không tìm được một quả tim thích hợp, e rằng tình hình sẽ chuyển biến ngày càng xấu đi.
"Mẹ." Giản Mạt vừ lau chùi thân thể cho Tô Mặc vừa nói, "Mẹ có biết không? Con có thể xin đi UCL... Trước đây ba đã từng nói, ba nhất định phải đến chỗ đó học kiến trúc thiết kế, cho nên con lập tức muốn thực hiện nguyện vọng đó của ba."
Khóe miệng Giản Mạt nở một nụ cười, nhưng đáy mắt lại ẩn giấu bi thương, "Cho nên, mẹ nhất định phải khỏe lại... Như vậy, mẹ mới có thể cùng đi với con. Mẹ không phải đã nói, muốn nhìn bọi dạng trưởng thành của con hay sao?"
Nói đến đây, mũi Giản Mạt không khống chế được liền trở nên chua xót...
Hai năm, mỗi ngày đều phải đối mắt với bộ dạng yên tĩnh của mẹ, cô không biết chính mình còn có thể cố gắng được nữa không... Nếu như không có quả tim nào thích hợp, cô và mẹ phải làm sao đây?
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cắt ngang dáng vẻ bi thương của Giản Mạt, cô cầm điện thoại lên, nhìn lên màn hình, là một số lạ.
Mang theo nghi hoặc, Giản Mạt nhận máy, "Xin chào, ai vậy?"
"Giản Hành hiện tại đang ở chỗ của tôi..." Trong điện thoại truyền đến tiếng nói thâm trầm của một người đàn ông, "Nếu như không muốn hắn chết, mang năm mươi vạn đến Devil "skiss tìm tôi!"