Editor: Airy NguyenGiản Mạt sững sờ vài giây rồi mới phản ứng được, sắc mặt cô u ám, trầm mặc nói: “Vậy thì cứ để hắn chết cũng được!” Dứt lời, cô tức giận cúp điện thoại.
Thế nhưng, vừa cúp điện thì Giản Mạt nắm chặt di động trong tay, cô bắt đầu không khống chế được, người cô run rẩy… Trong ánh mắt cô hiện rõ sự lo lắng!
Giản Mạt hướng mắt nhìn về phía di động, nhìn vào số điện thoại vừa gọi tới, cô muốn gọi hỏi về chuyện của Giản Hành, nhưng, cô làm sao có năm mươi vạn?
Ngay lúc Giản Mạt vẫn còn do dự, chuông điện thoại di dộng vang lên, cô giật mình, nhìn thấy trên màn hình là số điện thoại khi nãy… Giản Mạt cắn răng thật chăt, ngay khi tiếng chuông sắp ngưng tín hiệu, cô mới bắt mát và đặt bên tai trả lời “Alo?”
“Trong vòng một giờ, nếu như ta không nhìn thấy năm mươi vạn…” Trong điện thoại truyền đến âm thanh lạnh lẽo, “Giản Mạn, không chỉ Giản Hành gặp chuyện, mà chuyện đêm đó hai năm trước tôi sợ tôi cũng khó giữ kín.”
Giản Mạt vừa nghe, trong nháy mắt mặt cô liền trắng bệch, “Anh là ai?” Cô vội vàng hỏi, giọng cô run rẩy sợ hãi.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, “Ta là ai à?” Hắn nhẹ hỏi, ha hả cười đáp, “Đêm đó cô nằm trên giường của tôi, cô nói tôi có thể là ai?”
‘Ầm’ một tiếng, Giản Mạt nghe có sét đánh ngang tai, trí óc cô như muốn nổ tung, cô mở to mắt kinh ngạc, cơ thể cô run rẩy.
Giản Mạt cảm giác đầu óc trống rỗng, toàn thân vô lực lùi về phía sau mấy bước, lông mi chớp liên tục, môi mấp máy, cô không biết phải nói gì. Cô đã cố gắng quên đi đêm của hai trước, thậm chí lúc Giản Hành nói kẻ đó là ai, cô cũng cố gắng không nghĩ tới nữa … Nhưng, bây giờ thì sao?
“Một giờ…” Đối phương lạnh lùng mở miệng, “Cô có thể không quan tâm sống chết của Giản Hành, nhưng cũng không quan tâm danh tiếng của bản thân sao?”
Giản Mạt không nói gì, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước…
Bên tai là tiếng máy thiết bị trợ tim của mẹ, từng tiếng một cứ như tiếng trống đập vào lòng Giản Mạt, “Trong một giờ tôi không có cách nào kiếm nhiều tiền tới như vậy.” Cô cắn chặt môi, “Tôi cần ba ngày!”
“Hừ…” Đối phương lạnh lùng hừ một tiếng, “Một ngày, tối đa một ngày! Giờ này ngày mai tôi phải nhìn thấy tiền! Không thì … hậu quả cô tự suy nghĩ đi!”
Đối phương nói xong, cũng không cho Giản Mạt cơ hội trả lời, liền cúp điện thoại. Giản Mạt nghe tín hiệu cắt đứt vang lên âm thanh ‘đô đô đô’, cô thẫn thờ một lúc lâu không phản ứng gì.
…
Cố Bắc Thần vừa kết thúc cuộc họp cuối cùng trong hôm nay, một tay để sau túi, anh tiến vào phòng làm việc...
“Thiền thiếu, Lục Mạn tiểu thư vừa gọi đến muốn hẹn anh dùng bữa!” Tô San vừa ôm hồ sơ đi theo vào nói.
“Bỏ qua!” Cố Bắc Thần khẽ mở miệng, anh lập tức cầm bút ký vào các văn kiện.
Tô San không ngạc nhiên, nhận lấy các văn kiện đã ký và nói: “Thần thiếu, nếu không còn việc gì… tôi xin phép về sớm?”
“Được!” Cố Bắc Thần trả lời, ngón tay thon dài gõ từng nhịp trên mặt bàn, anh mở bưu kiện mà Long Kiêu đã gửi đến, trên bìa có tên một công ty ở nước ngoài mà Đế Hoàng vừa thu mua gần đây.
Sau khi xem xong, Cố Bắc Thần gọi cho Long Kiêu, “Cứ theo tiến độ này, e là tới lúc nhị thúc trở về tôi vẫn chưa nắm được toàn quyền về cổ phần.”
“Nếu nắm được năm phần trăm cổ phần trong tay Sở Tử Tiêu, hẳn là không có vấn đề gì.” Long Kiêu bình tĩnh nói.
Cổ Bắc Thần hơi nhíu mày, “Tôi và Giản Mạt sẽ ly hôn, nhưng vẫn chưa quyết định vì tôi không muốn lấy được cổ phần vì lý do này.”
Long Kiêu trầm mặc hỏi “Là không muốn lấy được cổ phần vì ly hôn, hay là không muốn ly hôn?”
“...” Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu thẳm, anh trầm mặc một lúc lâu, thân người vô lực dựa vào ghế, làn môi mỏng khẽ nói, “Là không muốn ly hôn…”
Long Kiêu không ngạc nhiên vì câu trả lời này, “Cũng may ở chỗ, dù cho anh không lấy được cổ phần trong tay Sở Tử Tiêu, thì Sở Tử Tiêu cũng sẽ không đứng về phía của Cổ Mặc Hoài.”
Ánh mắt Cổ Bắc Thần trở nên ôn nhu, trong lòng có chút hỗn
loạn, “Long lão đại, tôi có chút rối loạn.” Anh trầm mặc vài giây rồi tiếp tục nói, “Bản thân tôi không biết có phải đối với Giản Mạt đã có tâm tư hay không, nhưng tôi không muốn ly hôn.”
“Nhưng mà, anh đối với Thẩm Sơ cũng không buông bỏ được!” Long Kiêu dửng dưng nói.
Cố Bắc Thần trầm mặc.
“Giờ anh ngồi một mình nghĩ ngơi làm gì, tốt hơn hãy nói chuyện với Giản Mạt…” Long Kiêu gợi ý, “Như vậy, có lẽ anh cũng sẽ hiểu rõ bản thân đối với Giản Mạt là cảm giác gì, khi tình cảm bản thân được sáng tỏ, thì đối với Thẩm Sơ cũng sẽ rõ ràng.”
“Ừ!” Cố Bắc Thấp đáp rồi cúp điện thoại, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị có chút nét căng thẳng.
Cố Bắc Thần thu tầm mắt lại nhìn về di động, và mở mục tin nhắn, nhìn những tin nhắn trong hai năm qua của anh và Giản Mạn. Dù không cố ý nhớ, nhưng anh vẫn có thể nhớ rõ tâm trạng của mình mỗi lần hai người nhắn tin qua lại. Nhớ tới lời nói của Long Kiêu, ánh mắt Cố Bắc Thần sâu thẳm, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại…
“Tích”, tiếng vang nhỏ truyền đến, cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt.
Giản Mạt đưa mắt nhìn vô hồn, nhìn màn hình di động và mở tin nhắn…
G tiên sinh: Tối anh về Nhuận Trạch Viên.
Sáu chữ, nếu như không để ý đến địa điểm, thì đây là tin nhắn quen thuộc và Cố Bắc Thần hay nhắn cho cô.
Giản Mạt ngẩn ngơ nhìn một lúc, rồi trả lời: “Vâng, chồng… em chờ anh!”
Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn trả lời của Giản Mạt, vẫn là những tin nhắn như trước đây, thế nhưng, trong lòng anh không hiểu sao lại có cảm giác phấn khởi… cảm giác vui vẻ xen lẫn nôn nóng không thể chờ đợi.
Tiêu Cảnh liếc nhìn Cố Bắc Thần theo gương chiếu hậu, cảm thấy khoé miệng Cố Bắc Thần đang cười, anh cũng có chút cảm giác buồn cười theo. Tới Nhuận Trạch Viên, Tiêu Cảnh dừng xe ngay bãi đậu, liếc nhìn thấy “chiếc xe màu trắng hiện đại” đậu ngay bên cạnh.
“Cậu lái xe đi đi,” Cố Bắc Thần mở cửa xuống xe và nói “Ngày mai qua đây đón tôi.”
“Dạ rõ!” Tiêu Cảnh trả lời, chờ Cố Bắc Thần đến thang máy rồi mới khởi động xe rời khỏi.
Nhìn con số tầng lầu trong thang máy tăng dần, ánh mắt Cô Bắc Thần trầm lại, trong lòng chút bức thiết, lại cảm thấy tầng lầu quá cao… Ấn mật mã vào căn hộ, đảo mắt nhìn chung quanh… không thấy bóng dáng Giản Mạt.
Tầm mắt nhìn vào lối đi đến phòng ngủ, nghe có động tĩnh… chỉ nhìn thấy Giản Mạt mặc một chiếc váy y phục ở nhà bước ra.
“Anh về sớm vậy à?” Giản Mạt tươi cười chạy chậm ra đón, “Em cũng vừa về đến, vẫn còn chưa kịp làm cơm đâu.”
Cố Bắc Thần nhìn điệu bộ hờn dỗi của Giản Mạt, ánh mắt thâm sâu, bàn tay ôm lấy cô, đem cô dựa sát vào tường “Không sao, có đồ ăn đây rồi…” Vừa nói anh vừa nhìn Giản Mạt với ánh mắt nóng rực.
Giản Mạt nở nụ cười quyến rũ, nâng hay tay ôm cổ của Cố Bắc Thần, nhíu mày nói: “Chồng có món ăn tinh thần rồi, nhưng em thì rất đói!”
Làn môi mỏng của Cố Bắc Thần nở nụ cười tà mị, giọng trầm ấm nói lời ái muội: “Không sao, em ăn anh cũng được.”
Dứt lời, người anh đã nóng lên, khó lòng kìm nổi, cúi người hôn Giản Mạt…