Edit: Cố An NhiênChỉ thấy trên ti vi, vẫn là bản thiết kế có màu đen và màu đỏ, nhưng lại khác một trời một vực với bản thiết kế lúc tham gia câu lạc bộ.
Nếu như nói, thiết kế trước kia làm cho người ta cảm thấy như khát khao được cầu được giải thoát khỏi địa ngục, thì thiết kế lần này không chỉ có thế, mà còn tràn đầy dục vọng ở nơi sâu thẩm nhất trong con người.
Thẩm Sơ nỗ lực duy trì sự bình tĩnh của mình, khóe miệng cô thậm chí rất bình thản lộ ra một nụ cười tán thưởng: "Thiết kế này thật tuyệt..."
Ánh mắt Cố Bắc Thần từ đầu đến cuối vẫn nhìn Thẩm Sơ, ánh mắt lãnh đạm như vậy làm cho người khác nhìn vào sẽ không thể nào đoán ra rốt cuộc trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
"Sao?" Cố Bắc Thần nhẹ a một tiếng, sau đó nhìn lên màn hình TV: "Hoàn hảo thật..."
Thẩm Sơ cũng không nhìn ra sự khác thường của Cố Bắc Thần, chỉ là nắm chặt tay hỏi: "Thiết kế của cô ấy, trước giờ anh không hề xem qua sao?"
Tầm mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm thúy: "Giản Mạt là một người rất độc lập..."
Khóe miệng Thẩm Sơ rủ xuống, nhìn đáy mắt tản thưởng của Cố Bắc Thần, cười tự giễu nói: "Ánh mắt của cô ấy rất giống em, cô ấy cũng học thiết kế như em... Bắc Thần, có phải anh đang tìm kiếm hình bóng của em trên người cô ấy, đúng không?"
"Không phải ai cũng là hình bóng của ai, cũng sẽ không phải là thế thân của bất kỳ một người nào khác..." Cố Bắc Thần chậm rãi tựa vào ghế ngồi, môi mỏng nhẹ thở ra một tiếng, tầm mắt dần dần u sâu không thấy đáy.
Thẩm Sơ bị hắn nhìn đến mức cảm thấy hơi gượng, không biết vì sao, đôi mắt Cố Bắc Thần giống như muốn đem cô nhìn xuyên qua.
"Xin lỗi, em đi toilet một chút..." Thẩm Sơ vừa dứt lời, người cũng nhanh chống cầm lấy túi xách đứng dậy.
Cố Bắc Thần không động đậy, cũng không hề mở miệng, chỉ ngồi tại chỗ bình tĩnh nhìn bóng lưng Thẩm Sơ, tia thất vọng trong đáy mắt càng ngày càng đậm... Mà sự thất vọng này, còn kèm theo một loại chua chát, đau buồn.
Thẩm Sơ sau khi tới toilet liền vội vàng gọi điện thoại, đứng đợi đầu dây bên kia nhận máy, còn cẩn thận nhìn nhìn trong phòng rửa tay xem có người hay không.
"Tôi đang muốn gọi điện thoại cho cô đây." Người đàn ông trong điện thoại nói một tràng: "Vì sao bản thiết kế không giống nhau?"
Thẩm Sơ cắn răng: "Báo cáo kia trước đừng động..." Cô nhìn chính mình ở trong gương, bởi vì tính toán sai đã làm cho khuôn mặt cô trở nên có chút dữ tợn.
"Nhưng tôi làm xong..." Người đàn ông có chút xoắn xuýt.
Thẩm Sơ cắn chặt răng nói: "Yên tâm đi, tiền tôi vẫn sẽ đưa cho anh như trước, báo cáo cũng sẽ đưa lên, chỉ là hiện tại... không phải là thời cơ."
Bản thiết kế của Giản Mạt vậy mà lại thay đội... Vì sao lại thay đổi chứ?"
Bản thiết kế mà ngày đó cô nhìn thấy ở phòng làm việc của Cố Bắc Thần rõ ràng không phải là bản thiết kế này...
Thẩm Sơ tức giận cúp điện thoại, nắm chặt điện thoại trong tay, bởi vì dùng lực quá mạnh, di động truyền đến âm thanh "kèn kẹt".
Nỗ lực hít thở sâu vài lần, Thẩm Sơ nhắm mắt đè xuống nội tâm đang luống cuống trong lòng, sau đó mở ra, bình tĩnh trở về phòng ăn...
Lúc này, trên TV là người chủ trì cùng với giáo sư ngành thiết kế kiến trúc của Lạc Đại đang bàn luận vòng tham gia thiết kế này.
Lúc giáo sư đề cập đến thiết kế mười tám tầng, ngữ điệu cũng trở nên hưng phấn, thậm chí còn khen Giản Mạt nếu như có thể tiếp tục được đào tạo chuyên sâu, nhất định tiền đồ sẽ không hề có giới hạn...
Tới cuối cùng, vị giáo sư kia còn rất kiêu ngạo nói: "Lúc Giản Mạt ở Lạc Đại, cũng là học trò của tôi..."
Tường Vũ lúc này chỉ toàn vui mừng, những lời ngợi khen Giản Mạt hết lời này lại đến lời khác.
"Trời, Mạt Mạt, trong đầu cô rốt cuộc có cái gì vậy?" Đại Hùng ca ngợi nói: "Cô nhất định là ba của "siêu nhân", dung lượng não của cô cũng lớn quá đi."
"Đúng vậy, đúng vậy, Mạt Mạt, tôi nghĩ rất muốn búng đầu cô nhìn thử xem, bên trong cô nhất định là không giống chúng tôi đúng không?" Vẻ mặt Đinh Đương hâm mộ nói.
Kiều Tử Vinh than nhẹ một tiếng: "Người với người chênh lệch... Làm sao lúc nào cũng có thể so sánh với nhau được?"
Mạc Tiểu Nhã có phong cách nữ vương, khoanh hai tay trước ngực: "Mạt Mạt là sinh viên ưu tú của Lạc Đại, không so được với..."
Người bên ngoài đều cho rằng Giản Mạt là dựa vào quy tắc ngầm để tiến lên, nhưng thiết kế của cô rõ ràng rất đẹp, cô vốn dĩ không phải bình hoa! Sự tài hoa cùng vẻ đẹp của cô giống như có một mối quan hệ trực tiếp vậy!
Vẻ mặt Hướng Vãn đau khổ, một hồi cau mày
nghiêng đầu trầm tư, một hồi nghi hoặc nhìn Giản Mạt, muốn nói gì đó lại thôi...
Mạt tỷ nói sẽ có sự thay đổi... Nhưng mà... sự thay đổi này cũng quá lớn rồi.
Mặc dù thiết kế hiện tại so với trước kia càng động lòng người hơn, nhưng như vậy chẳng phải là thiết kế hoàn toàn lại một lần nữa sao...
Ánh mắt Đường Hạo Dương thâm thúy nhìn Giản Mạt, dùng thời gian một ngày làm ra một thiết kế như vậy, nếu như nói thiết kế kia của Giản Mạt là sao chép, thì phải làm cho mọi người tin thế nào đây?
"Mọi người chú ý..." Tiếng nói của Tôn Kha đột nhiên truyền đến: "Du tổng có điện thoại đến..." Cô ấy cố ý mỉm cười thần bí, tạm dừng lời nói, nhìn ánh mắt của mọi người đang hiếu kỳ nhìn về phía mình, cô mới kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, nói: "Chiều hôm nay, không hề ảnh hưởng đến tiến độ bình thường, phòng thiết kế được nghỉ, ăn nhậu chơi bời... Du tổng sẽ thanh toán hết, tiền lương vẫn y như cũ được phát ra!"
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hưng phấn kêu lớn lên...
Khóe miệng Giản Mạt tràn đầy ý cười, cô lấy điện thoại ra muốn chia sẽ giờ khắc hạnh phúc này với Cố Bắc Thần một chút... Thế nhưng, tin nhắn đã được soạn xong, lại phân vân, cuối cùng xóa đi tin nhắn, cất điện thoại đi.
...
Thẩm Sơ không có khẩu vị đi ăn tối, thức ăn bỏ vào miệng giống như đang nhai sáp. Có một sự ngột ngạt ở ngực, rất muốn bộc phát ra.
Sauk hi ăn xong, Thẩm Sơ cùng Cố Bắc Thần về lại phòng làm việc của hắn. Hắn rót hai ly rượu đỏ, một ly đưa cho Thẩm Sơ, sau đó ngồi xuống một bên.
"Không thoải mái?" Cố Bắc Thần nhìn sắc mặt Thẩm Sơ có chút không tốt, hơi nhíu mày hỏi.
Thẩm Sơ trong lòng cả kinh, nhìn Cố Bắc Thần vài giây mới nhếch môi cười cười lắc đầu.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trầm xuống: "Tính lúc nào mới nói cho anh biết nguyên nhân?"
Thẩm Sơ đảo con ngươi: "Bây giờ đối với anh điều đó còn quan trọng không?" Nói, cô ngước mắt nhìn về phía Cố Bắc Thần: "Không phải nếu như em nói, anh sẽ ly hôn cùng cô ấy chứ?"
Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, không trả lời.
Thẩm Sơ cười tự giễu: "Bắc Thần, nếu như đã không còn trở về như trước được nữa, thì nói ra có ý nghĩa gì chứ?"
"Ai biết được?" Cố Bắc Thần khẽ mở môi mỏng nói, hắn nâng ly rượu đến bên môi nhấm một ngụm rượu đỏ, hương rượu ở đầu lưỡi lan tràn trong khoang miệng: "Không phải cái gì cũng có sự tuyệt đối, không phải sao?"
Thẩm Sơ nhìn Cố Bắc Thần: "Bắc Thần, em vừa mới trở về, anh rõ ràng bất đồng với em mấy ngày nay... Có phải là bây giờ em không nói, anh liền sẽ tiếp tục lạnh nhạt với em không? Nói thẳng ra..." Cô cắn môi: "Có phải trong trí nhớ của anh cũng không còn em nữa không?"
Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu hút... Hắn thừa nhận, lúc Thẩm Sơ vừa nói trở lại, hắn cho là còn một lòng muốn ở bên cô.
Chỉ là, chỉ một mình hắn cho là như vậy...
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã quen với sự tồn tại của một người.
Mặc kệ cô ấy ham muốn hư vinh cũng được, cô ấy dối trá cũng được... Thậm chí, cô ấy ở trên giường cực lực lấy lòng làm cho mình có cảm giác an tâm nhẹ nhàng rồi lấy tiền cũng được!
Một người con gái tên là Giản Mạt, đã sớm ở trong tim của hắn rồi...
Thế nhưng... lạnh lùng với Thẩm Sơ?
Hà... Có lẽ, có đôi khi chân tướng cũng là một việc không thích hợp để biết!
"Nếu là như vậy..." Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu thẳm nhìn Thẩm Sơ: "Em còn định ôm nỗi khổ trong lòng không nói ra sao?"