Edit: Cố Tư YênThẩm Sơ nhìn Cố Bắc Thần, vốn dĩ hôm nay cô định sẽ phát tin đồn Giản Mạt sao chép, sau đó cô mới nói nguyên nhân năm năm trước rời đi... Nhưng bây giờ, tình huống đột nhiên có biến cố, thời cơ không đúng, hiển nhiên lại trở thành đâm lao phải theo lao.
Cố Bắc Thần không thúc dục Thẩm Sơ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, chờ đợi cô mở miệng...
Nói láo không chớp mắt... Cảm giác bây giờ sẽ như thế nào?
Thẩm Sơ hơi nhếch môi, cười tự giễu rồi cụp mắt xuống: “Em không muốn nói về chuyện năm năm trước... Thế nhưng, nếu như em không nói. Cảm giác này, giống như tất cả mọi chuyện năm năm trước em đã làm đều trở nên rất buồn cười.”
Cố Bắc Thần vẫn không nói gì, bàn tay cầm ly rượu đỏ khẽ đung đưa, dung dịch màu đỏ tươi của rượu lắc lư ở trong thành ly rồi sau đó chậm rãi rơi xuống đáy, bên trên thành ly không còn bất kỳ dấu vết nào.
“Bắc Thần, em không chắc chắn...” Thẩm Sơ mím môi, sau đó ngước mắt nhìn Cố Bắc Thần, “Em không biết chắc tình cảm của anh, em cũng không hiểu lần này em trở về rốt cuộc vì cái gì?”
Đôi mắt sắc bén của Cố Bắc Thần dần dần trở nên u sâu không thấy đáy, nhưng vẫn không nói gì.
Từ năm năm trước, khi bắt đầu tiến vào Đế Hoàng...
Có lẽ... Hắn đã có thể phát triển xa hơn!
Chưa dùng quá thời gian ba năm, hắn đã thành công giành quyền thừa kế Đế Hoàng từ trong tay bác hai, lại dùng một tờ giấy hôn ước đưa đến trước mặt ông nội để giành lấy cổ phần trong tay bác ấy... Cố Bắc Thần nghĩ, ai rồi cũng sẽ khác.
Hắn không còn giống như trước đây luôn có thái độ bừa bãi, hắn hôm nay... Hai bàn tay lạnh lẽo, tàn nhẫn có thể nắm bắt lòng người.
Thẩm Sơ thấy Cố Bắc Thần vẫn không nói lời nào, cô như đứng trước chảo lửa.
Năm năm không gặp, cô thực sự nhìn không thấu người đàn ông này... Hắn rung động khi nhìn thấy cô, cô không vui hắn liền thỏa hiệp.
Thế nhưng, khi tiếp xúc càng lâu, hắn dường như càng lúc càng xa... Cái loại cảm giác này chính là, hắn chỉ muốn chứng minh với cô một điều, trái tim của hắn đã thay đổi.
Nhấp một ngụm rượu, Cố Bắc Thần buông ly xuống, dung dịch tinh khiết và hương thơm mê đắm lòng người của rượu vang đỏ bị hắn lạnh lùng nuốt xuống.
“JK hợp tác với Cố Mặc Hoài hẳn là anh cũng biết...” Thẩm Sơ nói đến đây, đáy mắt đã tràn nhập sự áy náy, cụp mắt xuống, “Thời gian đó anh đang giành quyền thừa kế Đế Hoàng, em không biết làm gì để giúp anh, cho nên...”
Đáy mắt Cố Bắc Thần tối lại, “Anh nói rồi, anh có thể... Mà em, lại không tin anh?”
“Lúc đó anh muốn em làm sao bây giờ?” Thẩm Sơ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Thần, “Dưới tình huống như vậy, anh đã bị đẩy vào cảnh tuyệt vọng... Em làm sao có thể nhẫn tâm để anh đối mặt với JK, còn phải đối mặt với em chứ?”
Khóe miệng Cố Bắc Thần cong lên, nhưng khiến người ta nhìn không hiểu được cảm xúc của hắn lúc này là gì, “Vậy bây giờ em có thể để anh đối mặt với việc thu mua JK, đồng thời, đến đối mặt với em sao?”
Thẩm Sơ nhìn Cố Bắc Thần, nhất thời nghẹn lời, qua một lúc lâu, đáy mắt ẩn nhẫn thứ gì đó, nói: “Nếu như em biết hiện tại sẽ xảy ra tình huống như vậy, em nhất định sẽ không trở về...”
Cô nói, đầu mũi chua xót, viền mắt cũng theo đó đỏ lên, “Nếu như em biết anh kết hôn, nếu như em biết bây giờ anh lại đối xử với em như vậy, em nhất định sẽ không trở về để tự rước lấy nhục.”
Thẩm Sơ nỗ lực nhẫn nhịn, lông mi run rẩy, trong giây lát nước mắt cứ như vậy bị "nặn" ra khỏi viền mắt, rơi xuống...
Cố Bắc Thần nhìn cô, vẻ mặt phức tạp, yếu ớt mở miệng: “Có muốn biết tại sao anh lại đối xửa với em như vậy không?”
Thẩm Sơ nhẹ nhàng chớp mắt, tầm mắt mông lung nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần...
“Em thật sự cho rằng anh không biết sao?” Cố Bắc Thần cười lạnh, ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt dần dần lướt qua một tia cảm xúc phức tạp, có một vẻ thất vọng thoáng qua, “Anh thấy rằng, em chỉ đợi đến khi anh bức ép em đến con đường cùng, em mới chịu nói ra!”
Trái tim Thẩm Sơ bỗng nhiên rơi xuống đáy cốc vang lên tiếng ‘lộp bộp’, cô không biết Cố Bắc Thần nói biết là biết cái gì, chỉ hơi cắn môi, “Anh là vì muốn bức ép em nói ra nguyên nhân rời đi lúc trước cho anh biết, cho nên mấy ngày nay anh mới lãnh đạm với em như vậy, có phải không?”
Cố Bắc Thần không trả lời
"đúng", cũng không trả lời "không phải", chỉ nhìn Thẩm Sơ, trong lòng tự giễu, “Nếu như, chuyện của anh cần em gánh chịu, thì những vấn đề tương lai sau này anh làm sao có thể gánh vác...”
Thẩm Sơ vừa nghe xong, bỗng nhiên nhào vào lòng Cố Bắc Thần, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, nói: “Em biết, anh còn yêu em, anh còn yêu em mà...”
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Bắc Thần vẫn lãnh đạm như vậy, đáy mắt trở nên lạnh lùng, chỉ là Thẩm Sơ không nhìn thấy...
Hắn giơ tay lên ôm bả vai của cô, yếu ớt mở miệng: “Bây giờ, Đế Hoàng và JK đã tới thời điểm gay cấn... Nếu như em cứ như vậy, làm sao em có thể tạo ra một chỗ đứng trong Thẩm gia đây?”
Thanh âm chế nhạo lạnh lẽo khiến trái tim Thẩm Sơ trong nháy mắt run lên, nước mắt càng ‘tuôn rơi’ mãnh liệt hơn, “Bắc Thần, em sẽ không trở thành gánh nặng của anh, em vĩnh viễn sẽ không trở thành gánh nặng của anh...”
Đáy mắt Cố Bắc Thần dần dần u sâu không thấy đáy, giống như rơi vào đáy giếng, âm u giống như đi vào địa ngục hắc ám.
...
“Mạt Mạt, mọi người đã quyết định sẽ đến câu lạc bộ Ôn Tuyền...” Tô Kha đã cầm mấy tờ rơi của câu lạc bộ Ôn Tuyền đến, “Chúng ta đi xem một chút cái nào?”
“Chậc chậc, Tôn tỷ, chị là nhà ảo thật đấy hả...” Hướng Vãn chớp chớp mắt, bởi vì bị cảm mạo, giọng nói còn hơi nghẹt, “Chị lấy từ đâu ra vậy?” Nói xong, còn cầm lấy tờ rơi mở ra xem.
Giản Mạt như thế nào cũng được, miễn sao mọi người vui vẻ là được, “Tôi sao cũng được, mọi người cứ quyết định đi!”
“Mạt tỷ, đến khu nghỉ mát spa Heal của hội quán Ôn Tuyền được không...” Mắt Hướng Vãn sáng lên, cô ấy nói, “Nghe nói, chỗ này cũng là sản nghiệp của Đế Hoàng đấy?”
Giản Mạt nhìn Hướng Vãn, cười khẽ, “Em không phải hớp tác với Thần thiếu đấy chứ... hội quán Ôn Truyền đó mà em cũng biết!”
“Phải đấy... Em đã chuẩn bị xong!” Hướng Vãn nhướn đôi mày xinh đẹp, sau đó liền bắt đầu lừa dối mọi người tốt nhất là đi đến đó chơi.
Hoàn cảnh tốt, phí tiêu dùng cũng cao, trong ngày thường mọi người đều không có cơ hội đi... Hiện tại có ông chủ tự bỏ tiền túi, còn đi trong giờ làm việc, tuy nhiên chỉ cần mấy giây, mọi người đã biểu quyết xong.
Đường Hạo Dương nghe mọi người muốn đi hội quán Ôn Tuyền, chưa để Du Tử Quân trực tiếp phê duyệt, đã phái xe buýt của công ty chở bọn họ đi...
Phòng thiết kế kiến trúc trong ngày thường chính là bộ phận có nhiều công việc nhất trong công ty, lần này bởi vì Giản Mạt có phúc lợi tốt như vậy, trong mắt mấy người của bộ phận khác đều tràn đầy đố kị.
Những người ở bộ phận khác của công ty đều ghen tỵ nhìn mấy người của phòng thiết kế, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Giản Mạt, tràn đầy đố kị và khinh thường...
Ngồi ở trên xe buýt, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua, trong đầu Giản Mạt hoàn toàn là bóng dáng của Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần đứng ở cửa sổ sát đất của phòng làm việc, nhìn ra bên ngoài, trừ tháp truyền hình ra thì tập đoàn Đế Hoàng chính là một trong hai nơi có kiến trúc cao nhất Lạc Thành, đứng ở chỗ này, có cảm giác giống như có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố.
Cũng không biết nhìn bao lâu, lâu đến nỗi Cố Bắc Thần và thời gian dường như đều ngưng lại, hắn mới thoáng thu lại ánh mắt...
Cụp mắt, giấu ánh mắt thất vọng đi, Cố Bắc Thần lấy điện thoại di động ra.
Vô thức ấn vào tên Giản Mạt, hắn nhìn tên “Mạt nhi”, qua nửa ngày, mới mở hộp thư tin nhắn, gửi cho cô một tin.
G tiên sinh: Tối nay anh sẽ về Nhuận Trạch viên!