*Tiểu bạch kiểm: trai bao hoặc những chàng trai trắng trẻo, ở đây thường mang ý châm chọc hơn là vui đùa nha ^^
"Thần thiếu tự mình ra mặt, Đế Hoàng lại đảm bảo giúp đỡ giá hàng, mọi chuyện đều nói rất tốt, nói tốt......." Lý cục có chút say, khuôn mặt thịt mỡ theo hành động nói chuyện giống như đang loạn chiến với nhau, cánh tay mập mạp thỉnh thoảng ra vẻ không lịch sự vuốt ve cánh tay của người phụ nữ bên cạnh.
Theo như vừa giới thiệu......... Người nữ nhân bên cạnh là con gái nuôi của hắn!
Ân, bây giờ cha nuôi gì gì đó quả thật rất lưu hành....... Cố Bắc Thần mặc dù không dính vào "Thế tục"(người tầm thường), nhưng cũng đối với nơi này có cư xử rất rõ ràng.
"Lý cục nói như thế, vậy tôi phải thay mặt Mạn Mạn cảm ơn ông rồi......." Cố Bắc Thần ngón tay thon dài nhẹ nhàng ma sát chén rượu đỏ, khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc tĩnh lặng không có quá nhiều cảm xúc, từ đầu đến cuối cũng không có nâng mắt liếc nhìn vị con gái nuôi kia.
Tự nhiên, vị con gái nuôi kia thường đưa tới "Thu ba"(ánh mắt long lanh của người con gái đẹp), nhưng hắn một chút cũng không nhìn tới.
Bữa tiệc này Cố Bắc Thần tự mình hẹn, Lý cục tự nhiên cũng rất nể mặt....... Ánh mắt thủy chung nhìn Lục Mạn ngồi ở bên cạnh Cố Bắc Thần, với thân thể nổi bật của cô ấy xác thực có chút trông mà thèm, nhưng hắn vẫn suy nghĩ nữ nhân này bây giờ là của Cố Bắc Thần, cũng chỉ có thể nhịn.
Thế lực của Cố Bắc Thần mặc dù chỉ ở trong thành của Lạc Thành, thế nhưng, vật họp theo loài, những người bên cạnh hắn không phải dạng tốt lành gì, nhưng nếu thật sự muốn động vào người này, con đường làm quan của hắn chắc chắn sẽ chấm dứt.
Bữa tiệc trò chuyện với nhau thật vui, cuối cùng Cố Bắc Thần không chỉ có đưa thẻ phòng tổng thống của Phi Thiên cho Lý cục, còn nhân tiện lưu lại một câu "Ân tình của Lý cục, Cố Bắc Thần tôi nhớ kỹ".
Ở Lạc Thành, người nào không biết, nhưng để Cố Bắc Thần nhớ một cái nhân tình chắc hẳn không đơn giản..........
Vừa nghĩ như thế, Lý cục không khỏi đối với Lục Mạn nhìn với cặp mắt khác xưa. Nữ nhân này, không phải rất có khả năng sao? Còn có chút thủ đoạn nữa..........
Lục Mạn tự nhiên trong lòng đều là cao hứng, thật sự cô cùng Cố Bắc Thần cũng không phải cùng xuất hiện, ai biết một lần ngoài ý muốn hai người đụng phải, sau đó Cố Bắc Thần đối với cô liền rất có tâm.
Hai người không có quan hệ thân mật, thế nhưng, chỉ cần cô đưa ra yêu cầu không quá phận, Cố Bắc Thần đều hoàn thành cho cô....... Một lần, làm cho cô có chút mê man.
Sự tình hôm nay, Cố Bắc Thần vậy mà bởi vì Lý cục đem nhân tình đến đây, ít nhiều làm cho cô không khỏi suy nghĩ lung tung...........
"Bắc Thần, anh đối với em tốt như vậy, rất dễ khiến em hiểu lầm......." Lục Mạn khoác tay lên cánh tay của Cố Bắc Thần, có chút phiền muộn nói.
Cô là cái nữ nhân thông minh, mặc dù rất muốn câu dẫn nam nhân này, thế nhưng, cô rất rõ ràng, dục tốc bất đạt (tham vọng quá sẽ không thể đạt được).
Cố Bắc Thần không nói gì, để Lục Mạn tùy ý, vòng đi ra ngoài.........
Đột nhiên, bước chân của Cố Bắc Thần dừng lại, lập tức, tầm mắt hơi lệch nhìn về phía một bên.......... Chỉ thấy Giản Mạt cùng Tô Quân Ly ở bên kia đi ra, không biết Tô Quân Ly nói cái gì, Giản Mạt hé miệng cười.
Cười như vậy lại khiến Cố Bắc Thần cảm thấy gai mắt........ Với hắn, cô chưa từng nở nụ cười thật lòng từ nội tâm bên trong, giống như bình thường rất ngại ngùng.
Giản Mạt không nghĩ đến lại ở chỗ này đụng tới Cố Bắc Thần, buổi chiều nhận được điện thoại của Tô Quân Ly, mời cô ăn cơm, một câu "Bằng hữu không nên có cách cảm" làm cho cô không có suy nghĩ nhiều, cũng liền tới đây.
Cố Bắc Thần nâng mắt lạnh lùng lướt qua Tô Quân Ly, môi mỏng nhẹ câu lên ý cười, "Hắn chính là tiểu bạch kiểm?" Một câu nói rơi xuống giống như không hề tồn tại, hắn lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, chuyển thanh âm về phía Lục Mạn sau đó rời đi.
Sắc mặt Giản Mạt có chút khó chịu, Tô Quân Ly hơi nhíu mày, nhìn bóng lưng của Cố Bắc Thần chậm rãi nói: "Không nghĩ đến, Thần thiếu thực chất cũng là một người ấu trĩ."
Cố Bắc Thần chậm rãi dừng bước lại, cũng không có lập tức quay đầu lại, khóe môi lạnh bạc câu lên ý cười.......... Nụ cười lạnh lùng cứng ở khóe miệng, không để ở đáy mắt.
Chậm rãi xoay người, đáy mắt Cố Bắc Thần sắc bén cùng ánh mắt dửng dưng của Tô Quân Ly trên không trung chạm vào nhau, trong nháy mắt ánh lửa văng khắp nơi........ Ngay cả hai nữ nhân bên người đều cảm nhận được tình cảnh này thật giống gươm đã tuốt ra khỏi vỏ, nỏ đã giương dây.
Lục Mạn có một chút tò mò nhìn Giản Mạt, người này có chút quen thuộc với cô, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra đã nhìn thấy ở nơi nào.......... Chỉ là, nữ nhân này vậy mà có thể cùng
Tô tam thiếu ở cùng một chỗ, nghĩ đến chắc chắn cũng không phải nhân vật đơn giản.
Chỉ là, câu nói của Cố Bắc Thần vừa nãy là ý gì?
Chẳng lẽ, hắn và nữ nhân này có quen biết?
Nghĩ đến chỗ này, tầm mắt Lục Mạn xem kỹ Giản Mạt không khỏi đen đi mấy phần.......
"Xin khuyên Tam thiếu một câu." Thanh âm của Cố Bắc Thần nhẹ nhàng không có bất kỳ ngữ điệu, lại lộ ra một cỗ lạnh lùng như muốn giết người, "Có một số người trên người có độc, tốt nhất không nên đụng vào........ Bằng không, rước họa vào thân, tôi sợ Tam thiếu không chịu nổi."
Tô Quân Ly rốt cuộc là xuất thân trong danh gia, sao lại bị dăm ba câu của Cố Bắc Thần dọa sợ?
"Cảm ơn Thần thiếu nhắc nhở, nhưng mà, tôi cũng có một câu nói muốn khuyên Thần thiếu......." Tô Quân Ly mỉm cười, nhìn anh vốn là một người ôn nhuận tuấn nhã, cười như vậy, làm cho người ta chợt cảm thấy như gió xuân thổi tới, rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng lại lộ ra cảm giác mát nhè nhẹ, "Thường thì đứng ở trên bờ sông có thể thấy được giày sẽ không bị ướt? Nhưng có một số việc, thấy không rõ....... Cuối cùng hối hận nhưng liền không kịp."
"Phải vậy không?" Cố Bắc Thần cười khẽ, "Vậy tôi thật sự muốn cảm ơn tam thiếu đã nhắc nhở."
"Không cần khách khí!" Tô Quân Ly dửng dưng mà chống đỡ, lập tức nhìn về phía Giản Mạt, "Anh đưa em trở về."
Giản Mạt gật gật đầu, liếc nhìn Cố Bắc Thần........ Thật ra là liếc nhìn cánh tay của Lục Mạn đang vòng trong cánh tay của Cố Bắc Thần, sau đó cũng không nhìn vẻ cảnh cáo vô ý phóng qua của Cố Bắc Thần, sau đó cùng Tô Quân Ly rời đi.
"Cô gái bên cạnh Tô tam thiếu kia rất đẹp........" Lục Mạn muốn làm cái gì cũng không có nhìn ra, cười nói, "Bắc Thần, anh cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Cố Bắc Thần dửng dưng nhìn, kì thực đã u sâu không thấy đáy nhìn thân ảnh đang rời đi kia, môi mỏng trầm xuống, chậm rãi nói: "Đẹp không bằng em!"
Lục Mạn cười, mặc kệ lời này của Cố Bắc Thần có bao nhiêu phần sự thật, nhưng nam nhân này nguyện ý lấy lòng cô, có phải hắn với cô thật là bất đồng hay không?
Bởi vì hôm nay Tiêu Cảnh bị cảm mạo, đưa Cố Bắc Thần qua đây chính là Tô San........
Tô San trước đây không có phát giác, hôm nay Cố Bắc Thần nói cô lái xe đưa Lục Mạn trở về, có một phát hiện nhỏ.
Dường như........ Thần thiếu tự mình lái xe đón nữ nhân, cô chưa từng gặp qua.
Đương nhiên, trừ mấy vị Cố gia kia, hình như cũng chỉ có một mình Giản Mạt!
Người này đối tình cảm hình như có chút nghiện, thế nhưng, bên ngoài truyền ra nhiều scandal như vậy....... Chủ yếu chính là, đối với vị Lục Mạn này hình như không để bụng.
Thời gian dừng đèn đỏ, vô ý thức, mắt Tô San theo kính chiếu hậu nhìn về phía sau.
Đã không nhìn còn tốt, vừa nhìn, lại đúng lúc Lục Mạn kéo cánh tay của Cố Bắc Thần, hai má dựa vào trên bờ vai hắn, mi mắt cụp xuống, mái tóc thẳng nhẹ nhàng buông xuống........
Cảnh tượng như vậy, cộng thêm không hiểu rõ lắm lượng hoàn cảnh trong xe... Một lần, khiến Tô San ngây người.
Quá giống một bức tượng.........
"Bin bin —— "
Phía sau xe truyền đến tiếng còi thúc dục, Tô San vội vàng hoàn hồn rời xe chạy về hướng nhà của Lục Mạn....... Chỉ là, trong lòng cô có chút kinh hồn chưa xác định được.
Nếu như không phải cô đối với Cố Bắc Thần quá mức quen thuộc, cô cơ hồ cho rằng Lục Mạn chính là người kia!
Thì ra là thế..........
Tô San âm thầm khẽ thở dài, đột nhiên nghĩ đến buổi chiều Giản Mạt theo Cố Bắc Thần vào phòng làm việc, sau đó lại nhớ đến dáng vẻ của cô ấy lúc rời đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy bi thương thay cho nữ nhân kia.
Thần thiếu cho tới bây giờ đều không có tâm, tim của hắn ở năm năm trước đã chết rồi!