Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên cường thế giữ ở trong góc, thân thể dựa vào cây thực vật bên cạnh, mặt của cô trong nháy mắt ửng hồng, hai tròng mắt nhấp nháy màu hồng phấn, nhìn về phía người trước mặt!!
Trang Hạo Nhiên cũng ôm chặt Đường Khả Hinh giấu ở trong góc, chậm rãi cúi đầu, thật sâu nhìn về phía vị hôn thê, dường như thay đổi thành một người khác, hai tròng mắt anh lóe lên tia thâm tình, nói: "Nếu như tình yêu chỉ là trò chơi em đuổi theo anh, anh cũng cam tâm tình nguyện. Anh rất thích nhìn bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của em, giống như hồi mới quen biết nhau, đem em nâng niu trong lòng bàn tay, liền không nhịn được kiếp trước kiếp này che chở... Nhưng nghĩ đến giấc mộng đêm qua của vị hôn thê của anh, mà thiếu chút nữa hoảng thần cho là mình nhiễm bệnh, ngay cả họp hội nghị quốc tế liên tuyến anh cũng không họp, liền vội vội vàng vàng trở về! Anh hiện tại chỉnh trái tim, cả người đều ở trên người của em, có một loại không thể chờ đợi được muốn lập tức cùng em xa chạy cao bay, cảm thấy hôn nhân là chuyện riêng của hai người, vì sao cần nhiều lễ tiết như vậy? Nhưng là làm thế nào? Vị hôn thê của anh vì anh, vì tình yêu của chúng ta, mà đi trên một đường gian khổ như vậy, anh thực sự nghĩ ở trước mặt mọi người trên toàn thế giới, tuyên bố anh là nam nhân của em. Anh thực sự rất chờ mong ngày đó..."
Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trái tim kích động nhảy bang bang, vẫn là không thể tưởng tượng nhìn chặt nam nhân trước mặt.
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía biểu tình của vị hôn thê, khuôn mặt anh lại bộc lộ động tình tươi cười, vươn tay khẽ chạm vào môi của cô, mới mềm giọng nói; "Đứa ngốc... Hôm qua nam nhân của em ôm em như vậy, được ôm chặt như vậy, em cũng không có cảm giác gì sao?"
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh trong nháy mắt hồng lên, lại kích động nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên tiếp tục thật sâu nhìn về phía bộ dáng của vị hôn thê như vậy, anh thong thả ơi cúi đầu, trán của anh nhẹ đụng vào trán cô, giọng mới khàn khàn nói; "Không thích? Nhưng tối hôm qua anh thật là yêu em chết mất... Thời gian rời khỏi em, anh rất tiếc nhớ... Có lẽ anh và em giống nhau, đều bị bệnh... Chỉ cần rời khỏi em một lúc, anh liền giống như người bị bệnh rất nhớ em... Xong, can bệnh nan y này làm anh hoàn toàn không muốn làm việc, cũng không muốn họp, cái gì cũng không muốn, chỉ nghĩ muốn cùng em một chỗ..."
Một bàn tay nhỏ bé nhẹ đặt trên môi mỏng của anh.
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên tia sáng, cảm giác lòng bàn tay lộ ra điểm hương thơm, đều hấp dẫn người như vậy.
Đường Khả Hinh thật sâu nhìn về phía nam tử trước mặt, hơi thở quen thuộc của thân thể đập vào mặt, lúc này cô mới chậm rãi nhớ tới đêm qua anh ôm chặt mình, thanh âm khát vọng cực độ kia... Bảo bối... Cô tình không khỏi vươn hai tay, nhẹ kéo cổ của anh, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng, hai tròng mắt ôn nhu, ngọt ngào mà mềm mại phảng tựa lặng lẽ hỏi: "Tối hôm qua... Đóa tuyết liên hoa tâm kia... Ngọt sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên tức khắc lóe lên tia sáng, cảm xúc phịch một tiếng vang, cảm giác máu trong người của mình như cuộn trào mãnh liệt, anh hơi nặng nề thở dốc, mới yếu ớt nói: "Ngọt... Rất ngọt..."
Đường Khả Hinh xấu hổ cười, hai tay lại nhẹ nhàng kéo cổ của anh, ngọt ngào nói; "Có bao nhiêu ngọt..."
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nóng cháy nhìn về phía Đường Khả Hinh, tay kìm lòng không được vỗ về váy dài thanh hoa sứ của cô không thôi, mới dần dần cúi mặt xuống, lúc môi của anh gần chạm môi cô, mới nói; "Có muốn nếm thử hay không?"
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, hai tròng mắt hết sức ôn nhu nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cuối cùng kìm lòng không nổi cúi mặt xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng no đủ mà ngọt ngào kia của cô, cảm giác như được bôi mật.
"Ưm...”
Váy dài thanh hoa sứ, tốc càng lúc càng nhanh theo gió bung lên.
Trang Hạo Nhiên tình cũng đã khó cấm, nuốt khô cạn cổ họng, vừa cúi mặt ngậm lấy dái tai bên cạnh của vị hôn thê, giọng mới khàn khàn nói; "Khả Hinh... Y phục này rất chặt a... Có muốn anh giúp em cởi nó ra hay không...?"
Khuôn mặt Đường Khả Hinh mắc cỡ đỏ bừng, cuối cùng khẽ cắn môi dưới, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng đi tới trước mặt nam tử, vì anh cởi từng chiếc cúc áo sơ mi...
Trang Hạo Nhiên hơi ngạc nhiên, nhìn về phía bộ dáng này của vị hôn thê.
Đường Khả Hinh không khỏi ngọt ngào cười.
"Bướng bỉnh!!" Trang Hạo Nhiên lại phủ thân xuống, mặt bộc lộ cưng chiều mà bá đạo tươi cười, ôm chặt vị hôn thê muốn trêu đùa cô, tay đã muốn đưa đến hông của cô...
"Không muốn..." Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên gãi đúng chỗ buồn, cô vội vàng cầm lấy một miếng bánh ngọt đưa tới miệng của anh, Trang Hạo Nhiên lại dùng tay còn lại ở trước mặt cô, cầmlên bánh ngọt màu trắng bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt, lại nhẹ mút đầu ngón tay cảm thấy ngọt...
Đường Khả Hinh nhìn, tâm phịch một tiếng nhảy, cảm giác kích thích cùng ngọt như mật, cô kìm lòng không được vươn tay nhẹ đặt ở bờ vai của anh, nói: " Thật hư..."
"Cùng nhau..." Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt Đường Khả Hinh, đi về phía đám thực vật trong bóng tối.
"A......"
Thanh âm này, làm cho người khác cũng không khỏi thẹn thùng, tim đập nhanh...
Thi Ngữ cùng Tịnh Kỳ và mọi người canh giữ ở bên ngoài phòng khách, nghe thanh âm này, cũng không khỏi vì bọn họ khó có được điểm hạnh phúc gặp nhau mà cười rộ lên, lại ngay lúc thời gian trôi qua một chút, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi nhanh chóng đi tới, nói Trang tiểu thư cùng đi với bậc thầy thời trang KARL, còn có hai vị chủ tịch phu nhân, cùng một đám châu báu đang được đem tới nơi này, ngay cả dì Chu ở đây, cũng sắp sửa đến dưới lầu!
Tiêu Đồng cũng tại lúc này, nhanh chóng đi tới, nhằm chuẩn Trang Hạo Nhiên, liền khẩn trương kêu: "Lão đại!! KARL tới!"
Bên trong một điểm tiếng vang cũng không có!!
"Lão đại!" Tiêu Đồng lại bất đắc dĩ kêu, Tịnh Kỳ cùng Thi Ngữ đứng ở một bên, cũng bất đắc dĩ cúi đầu cười.
Rốt cuộc.
Man liêm sảo động.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, quần tây thẳng, rốt cuộc cũng xuất hiện, giống,như chưa được thỏa mãn nặng nề thở phì phò, vẻ