Phòng nghỉ ngơi!!
Bầu không khí càng lúc càng nghiêm trọng!!!
Đường Khả Hinh giống như bị rơi vào hầm băng. Người lạnh run, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt run rẩy kịch liệt nhìn về phía trước. Cô lại lần nữa kinh ngạc mặc dù không thể tưởng tượng ra chính mình đã nghe thấy những gì. Cô vẫn bình tĩnh nghe tiên sinh David nói xong cái gọi là chân tướng. Khuôn mặt cô có vẻ ôn nhu tĩnh lặng nhưng có thể cảm giác được hai tay đang nắm thật chặt run rẩy kích động nhưng đến cuối cùng vẫn im lặng không lên tiếng...
David nhìn Đường Khả Hinh, lại một lần nữa nghiêm túc hỏi: “Đường Khả Hinh tiểu thư! Mong người tin là chúng tôi đối với các tuyển thủ đều công bằng! Chín giờ năm mươi lăm phút, tôi có nhận được tin báo, quả thật cô có đên bệnh viện để thăm Vitas tiên sinh. Còn truyền đến đoạn ghi âm có liên quan đến lúc cô đến bệnh viện khi đó! Thậm chí còn báo với cô vòng hai cuộc thi đấu, đề thi bị tiết lộ ra ngoài nên biểu hiện mới xuất sắc như vậy! Đương nhiên. Công tác bảo mật tỏng cuộc họp của chúng tôi thập phân nghiêm cẩn, khi không có chứng cứ thì không có lý do gì hoài nghi về một loạt cử chỉ hành vi của cô! Mà Vitas tiên sinh một khắc tiến vào bệnh viện, đã rời khỏi trận đấu. Cho nên việc cô có gặp hay không gặp qua thầy mình, chúng tôi vẫn có phần dị nghị! Nhưng chúng tôi đã thông qua giám khảo đoàn cùng quan chủ khảo ở hội nghị khẩn cấp. Quyết định loại bỏ đề thi ở vòng cuối của Vitas tiên sinh! Đồng thời sau khi thi đấu, cũng sẽ lặp lại việc kiểm tra năng lực của cô về khả năng thưởng thức và giám định đối với dịch rượu! Nếu như cô có năng lực thật sự thì không cần sợ hãi.!”
Đường Khả Hinh cảm giác như bản thân của mình mệt mỏi vô lực. Nhớ tới những năm tháng qua đi của mình đối với dịch rượu, phải vất vả cực nhọc trả giá. Giờ phút này bị phủ nhận không còn một mảnh, cái loại cảm giác khóc không ra nước mắt này,, thực sự bi thương sâu sắc.
"Đường Khả Hinh tiểu thư!” David sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, còn tôn trọng nàng mà gọi lớn: “cô... Có thể đưa ra phản đối!”
Đường Khả Hinh nhớ tới thầy mình. Ông từng vì mình và vứt bỏ đi phần tôn nghiêm, không chút tiếc nuối rời khỏi cuộc thi để đưa ra phản đối. Cô có cảm giác như trái tim mình bị tảng đá lớn chèn ép. Đau đớn không thở nổi. Nhưng cuối cùng cô chỉ cười ôn nhu nhìn về phía David. Đôi mắt miễn cưỡng nặng trĩu mỉm cười nói “Tôi hi vọng thế giới... Nên như vậy...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
David nhìn thật sâu về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại chỉ bộc lộ ẻ mỉm cười nhìn về phía David. Trái tim cô khó chịu đến đâu cô lại chỉ mỉm cười đến đó: “Tôi hi vọng... Thế giới đều sẽ như thế này... Công bằng công chính. Thời điểm nghi ngờ, sẽ đê xuất đề nghị, hay thậm chí phản đối... tôi có chuyện, muốn thỉnh giáo David tiên sinh một chút...”
“Cô nói!” David nhìn về phía Đường Khả Hinh, ngữ khí không khỏi chậm lại.
Đường Khả Hinh yếu ớt ngẩng đầu, nhìn về phía David. Rốt cuộc giọng nói có chút cương quyết nói: “Nếu như tôi.. ở cuộc thi đấu, lại một lần nữa xuất sắc... Mà David tiên sinh lại nhận được tin nhắn báo cáo tôi. Nghi ngờ năng lực của tôi... vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?”
David nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc trầm giọng nói; “Sau cuộc thi đấu. Toàn bộ quan chủ khảo trong cùng một thời gian ngẫu nhiên chọn đề. Cho nên cô không hề biết đề như thế nào! Sau đó, nếu cô có thể an toàn vượt qua thì nhất định sẽ không có vấn đề gì xảy ra! Hơn nữa cũng xin cô hãy tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi đối với công tác giữ bí mật của đồng nghiệp và nhân viên phục vụ rất có lòng tin. Nhưng bất quá... phải cẩn thận đến từng cử chỉ”
Nói, một chút lại dừng lại!
Đường Khả Hinh yếu ớt nghe. Toàn thân vô lực nhưng vẫn gật đầu nói: “tốt.. Tôi hiểu được...”
David nhìn về phía cô gái trầm tĩnh trước mắt này. Nhớ đến lúc thi đấu. Lúc cô trả lời câu hỏi. Xác thực đã bộc lộ khí chất phi thường. David do dự một hồi mới chậm rãi vươn tay nhẹ đặt lên vai cô gái này an ủi cùng cổ vũ nói: “Xin cô tha thứ cho quyết định của chúng tôi! Ở cuộc thi đấu trọng đại như vậy. Mỗi cá nhân không thể quyết định được”
Đường Khả Hinh chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía David, mỉm cười... Có lẽ là đã rõ ràng. Ông vốn đã thấy được năng lực của chính mình. Chỉ đáng thương cho người gửi tin nhắn đến. Chỉ muốn trăm phương ngàn kế hãm hại mình!
“ Nếu như cô là người thi đấu tốt nhất chúng tôi sẽ ủng hộ. Cô có thể hiểu được. Tôi một mình đến nói với cô những lời này là còn tín nhiệm cô!! Tôi rất đau lòng khi lại phát sinh chuyện như vậy” David lại một lần nữa xin lỗi Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh hướng về phía ông mỉm cười. Tay bị ông nắm có chút đau đè tới vết thương bên tay trái của mình. Từng đợt đau đớn kịch liệt làm cho toàn thân run rẩy!
“Cố lên!!” David tiên sinh nói cho hết lời rồi nhìn cô một cái mới chậm rãi xoay người rời đi...
Đường Khả Hinh lúc này mới thả lỏng. Trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh. Cô chịu không được vươn tay kéo cái áo khoác màu đen. Nhìn áo sơ mi trắng như tuyết đã nhiễm một màu đỏ thẫm. Mặc dù đau đớn nhưng khuôn mặt của cô lại chỉ bộc lộ vẻ buồn bã cùng sự kiên quyết. Mềm giọng nói: Khả Hinh, mày làm đúng rồi. Chính mày là người vượt qua trong cuộc thi đấu này.. Cho nên mày Ủy khuất cũng được, oan uổng cũng được. Chủ yếu là mày có thể có cơ hội thể hiện và biểu diễn tài năng của mình!!
Cô tự nói với mình những lời này rồi nặng nề đứng