Hào Môn Tranh Đấu 7: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 36


trước sau


Một chiếc Mercedes màu đen chạy nhanh trên đường chợt thắng gấp dừng ở trước quán cơm trưa!

Đôi mắt Đường Khả Hinh tràn đầy lệ, cô run rẩy đi xuống xe, cố nén phẫn nộ, thân thể như bốc cháy lên hừng hực nhanh chóng đi vào trong quán cơm trưa náo nhiệt, nhìn một vòng các vị khách ngồi xung quanh. Lúc đó, cô đang muốn tìm chỗ ngồi trên lầu hai, chợt nghe thấy có người kêu tên của mình, gương mặt Khả Hinh căng thẳng, cô mở to mắt nhìn người phía trước!!

“Khả Hinh, em tới rồi!! Ôi, em yêu cầu anh trai tới nơi này, nhưng sao lại không thông báo một tiếng!” Đường Khải Văn mặc áo trắng cùng với quần tây, tay cầm khăn lau, nhanh chóng đi đến chỗ Đường Khả Hinh nở nụ cười kêu lên.

Đường Khả Hinh tức giận đến cả người run lên, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, nhìn anh trai mình cao hứng như vậy gương mặt tươi cười đi ra. Trong nháy mắt, cô vung tay lên, tát một cái lên mặt Khải Văn. “Bốp” một tiếng, hết thảy căm giận và oán hận dồn nén lại trong nháy mắt được phát tiết trong cái tát này. Trong quán ăn, rất nhiều vị khách và nhân viên lập tức dừng lại động tác, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Đường Khải Văn sững sờ mở to mắt, má trái bị tát trở nên đau rát, bên tai vang lên tiếng ong ong. ————

Anh không rõ chuyện gì xảy ra, nhìn chăm chú về phía Đường Khả Hinh!!

Đường Khả Hinh tức giận đến gần anh trai mình, cô trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn bộ dạng đáng chết này của anh mình. Lúc này, cô mới nghẹn ngào nói: “Hôm nay, rốt cuộc anh đã nói gì với ba để cho ông ấy nghĩ quẩn như vậy? Em biết, hôm nay anh chắc chắn đã nói với ba một số lời mới có thể khiến ông ấy kích động như vậy!! Anh không thể để cho ba nghỉ ngơi một chút được hay sao? Cho dù ông ấy không để lại cho anh cái gì, nhưng ít ra ông cho anh cuộc đời này, nuôi anh đến năm mười tám tuổi!! Như thế nào mà anh lại tàn nhẫn như vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Khải Văn mở to mắt, sắc mặt căng thẳng nhìn em gái mình!

Nước mắt của Đường Khả Hinh lại nhanh chóng rơi xuống, khuôn mặt run rẩy, ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn anh mình. Cô nắm chặt tay cắn răng nói: “Em không phải vì ba vào tù, hay vì ông ấy phản đối tình yêu em, mà có bất kỳ bất mãn nào! Em cũng không phải vì từ nhỏ đã rời khỏi khỏi ông ấy mà cảm thấy oán hận! Bởi vì em tin ba cuả mình! Em tin tưởng mỗi sự lựa chọn của ông ấy đều có đạo lý!! Em cảm ơn ông ấy đã cho em cuộc sống này! Cũng chính vì điều này, mặc kệ ba mẹ có làm chuyện gì, em tuyệt đối không có bất kỳ lý do gì để oán hận, để bác bỏ hay trách cứ! Nếu như không có bọn họ, anh căn bản không có cơ hội mở mắt ra nhìn thấy thế giới này!! Ngày đó bọn họ mang anh tới, cũng đã trải qua đau đớn rất lớn, chờ mong, mâu thuẫn và giãy giụa!! Trái tim của ba mẹ, về điểm này phận làm con gái rốt cuộc có thể biết được bao nhiêu? Hiện tại em chỉ hận bản thân mình biết được quá ít!!”

Đường Khải Văn cắn răng, nắm chặt khăn lau, gương mặt căng thẳng không lên tiếng!!

Đường Khả Hinh nhớ tới ba của mình, lòng cô đau đớn, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào qua đi, mới khóc rống nói: “Cứ mỗi lần... Mỗi lần một mình em trốn ở góc tối, cho dù là gió lạnh thổi qua, hay phải chịu đói em vẫn luôn nói, Ba... Ba chờ con một chút... Ba chờ con một chút...Con nhất định sẽ nỗ lực sống! Trong tương lai con nhất định làm ba an tâm về mình, không cho ba bận tâm, không cho ba lo lắng!! Mặc dù cuộc sống kia có công bằng hay không, mọi chuyện có suôn sẻ hay không nhưng điều đáng quý là anh vẫn còn có máu mủ ruột rà! Bây giờ em phải tranh thủ từng ngày, từng ngày... Mong muốn ba mẹ đều ở bên cạnh em... Em không muốn khi mình hạnh phúc mà phải khóc, sau đó nhìn lên những vì sao trên trời...Tưởng niệm ba mẹ! Kia mới đúng là con người cô độc nhất! Vĩnh biệt đau khổ nhất! Lại không thể hối hận một đời!!”

Khuôn mặt Đường Khải Văn vẫn như cũ, cúi đầu không lên tiếng!!

“Chỉ có loại người vô ơn như anh...!!” Đường Khả Hinh thống khổ rơi lệ, mới căm giận oán hận nói: “Chỉ có anh loại vô ơn như vậy, mới nói những lời làm cho ba mẹ mình đi tìm cái chết! Em cảnh cáo anh, Đường Khải Văn!! Anh không có việc gì lại đến gần ba! Anh ngay cả người thân không nhận, tại sao lại muốn em nhận người anh này? Từ nay về sau, em với anh cắt đứt liên hệ, anh vĩnh viễn cũng sẽ không từ trên người của em, lấy được bất cứ thứ gì!! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ anh em!!”

Trong nháy mắt, Đường Khải Văn ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh nhanh chóng tức giận nói: “Lòng em thực sự độc ác như vậy sao?”

“Anh tự hỏi lương tâm của chính mình đi! Anh rốt cuộc có bao nhiêu độc ác!!” Đường Khả Hinh oán giận, mắt mở to rơi lệ liếc Khải Văn một cái, lúc này mới xoay người, nhanh chóng bước ra ngoài.

Đường Khải Văn cắn chặt răng nhìn em gái cứ như vậy vô tình đi xa, anh hừ một tiếng, bỏ khăn xuống, mau chóng đi vào nhà bếp!

Đường Khả Hinh ngồi vào chỗ phía sau xe, thanh âm lo lắng hạ thấp, cô nhanh chóng thúc giục tài xế: “Mau!! Đến bệnh viện!!”

Tài xế nghe xong, lập tức nổ máy, đi thẳng về phía trước!!

Tại bệnh viện!!


Mấy chiếc Rolls-Royce xe nhanh chóng lái vào sân bệnh viện, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, còn có Tưởng Thiên Lỗi mọi người cùng nhau mau chóng xuống xe,

dẫn theo một đám người chậm rãi hướng phòng cấp cứu đi đến. Tưởng Vĩ Quốc vừa đi về phía trước, vừa căng thằng, rất hiếm khi ông khẩn trương như vậy, nghiêm trọng nói: “Mọi việc đã qua, mọi người đều bình an thuận lợi, nhưng chủ tịch Đường tại sao lại như vậy?”

Trang Tĩnh Vũ cùng Đường Chí Long vẫn qua lại thân thiết, nghe thấy tin tức này, mặt ông bộc lộ biểu tình nghi hoặc, lúc vừa đi vào trong, vừa nói: “Đúng vậy, Chí Long luôn luôn là người bình tĩnh cơ trí, cho dù đang ở trong tù, tôi đều tin tưởng ông ấy tự có cảm nhận của chính mình. Hiện tại chính là khoảng thời gian ông ấy vui vẻ về con gái mình, có chuyện gì mà ông ấy lại nghĩ không thông vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi đỡ ba mình, gương mặt bộc lộ biểu tình thâm trầm, cùng nhau nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu!

Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, còn có đám người Tiêu Đồng, đã đứng ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt lo lắng chờ đợi, vừa nghe tiếng bước chân, liền nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ bọn họ đều tới. Mấy người mau chóng đứng dậy đối với bọn họ tôn kính gật đầu.

“Hạo Nhiên đâu? Không phải nó đã phát hiện ra chủ tịch Đường tự sát sao?” Trang Tĩnh Vũ trong lúc đến, đã nghe trong điện thoại biết được Đường Chí Long đang cấp cứu, liền nghi ngờ tìm con trai.

“Thời gian chủ tịch Đường cắt cổ tay tự sát, xuất huyết rất nhiều!! Không nghĩ được nhóm máu của hai người có thể trùng nhau!” Tiêu Đồng trực tiếp nhìn về phía mấy vị chủ tịch, nói: “Anh ấy đi lấy máu, hiện tại cũng sắp trở về rồi!”

Đôi mắt của Tưởng Thiên Lỗi mở to, nhìn về phía Tiêu Đồng nhanh chóng hỏi: “Nhóm máu của chủ tịch Đường và Hạo Nhiên có thể trùng nhau? Hạo Nhiên nhóm máu gì?”

Gương mặt Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn về phía con trai nói: “Con nghi ngờ cái gì? Huyết mạch hai nhà Tưởng và Trang tuyệt đối không có khả năng nhầm lẫn đâu!! Chủ tịch Đường là một người đầu đội trời chân đạp đất, có chí khí hơn người! Con nói những lời này thật sự rất bất kính!”

“Ba, con nói lời này thật không có ý gì khác!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn ba mình, hơi bất đắc dĩ nói.

“Con không có ý tứ gì khác?! Con chính là có ý này! Con có biết trong quá khứ đã xảy ra việc gì sao? Quá khứ của mỗi người, mỗi một chuyện đều rất nghiêm túc! Mỗi người đều rất cẩn thận để đưa ra một quyết định! Hơn nữa còn rất dễ hi sinh!! Nếu như con hoàn toàn không biết gì cả, ở đây liền không tới phiên con nói chuyện!” Tưởng Vĩ Quốc khó có lúc tức giận như vậy, nhìn con trai mình cao giọng mắng!!

Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, tức khắc im lặng không lên tiếng.

Mấy người Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, thấy Tưởng Vĩ Quốc nổi giận như vậy, cũng không dám lên tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Tĩnh Vũ đứng ở một bên, trầm mặc một lúc, đang lo lắng cho Đường Chí Long rất nhiều, hơi phất tay một cái để cho Tiêu Đồng dẫn đường, trước tiên đi xem con trai mình... Tiêu Đồng nghe xong, lập tức gật đầu, trầm mặc dẫn ông đi về phía trước...

Khu hiến máu.

Không gian màu trắng, pittong ép khí đang không ngừng đi lên, máu trong ống theo cánh tay to lớn truyền đến...

Trang Hạo Nhiên trầm mặc vươn tay, mặc cho y tá tiếp tục lấy máu ở cánh tay của mình, từng chút từng chút đi ra ngoài, vì mấy ngày nay cơ thể bị trúng đạn, thể lực đã chống đỡ hết nổi, sắc mặt anh tái nhợt. Đôi mắt mang theo tia áy náy, lúc mình vào phòng bệnh, nhấc lên tấm chăn màu trắng kia, nhìn thấy tay trái của Đường Chí Long, bị còng ở trên giường sắt, mà máu tươi cứ nhỏ xuống. lão nhân gia như ông ấy cuộc đời còn khỏe mạnh như vậy, cuối cùng lại vì chảy từng giọt từng giọt máu như vậy đau thương mà trầm tĩnh chìm vào giấc ngủ...

Nghĩ tới đây, tim anh lại quặn thắt!!

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên rưng rưng, để mặc ý tá không ngừng lấy máu ở cánh tay của mình, anh áy náy nhớ tới, Đường Chí Long từng lấy cái chết uy hiếp con gái và anh tách ra, sao hôm nay có thể vô cùng sảng khoái như vậy đáp ứng? Nếu như có thể sảng khoái như vậy? Ông ấy tuyệt đối sẽ không nghĩ đến con đường chết này!! Là mình bức tử ông ấy! Là mình!! Nghĩ tới đây, anh cắn chặt răng, thực sự nghi hoặc rốt cuộc chân tướng là cái gì đây?

Nghĩ như vậy...

Trang Hạo Nhiên nuốt xuống nghi hoặc trong lòng, đôi mắt lóe lên, mau chóng lấy điện thoại bấm số của Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng nói: “Mặc Hàn!! Tôi lập tức muốn biết chân tướng vụ án này! Anh mau cho người đi đều tra tất cả sau đó nói cho tôi biết! Tôi muốn tự mình phân tích!”

Lãnh Mặc Hàn cầm di động, nhìn chân dung giữa màn hình máy tính trước mặt, nhẹ gật đầu, nói: “Được!”

Thời gian quay trở lại thời điểm lúc tám giờ tối qua, hình ảnh trong nháy mắt chuyển tới bên trong phòng bệnh!!!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện