Sau giờ ngọ!
Chiếc Pikes Peak màu trắng phi như tên bắn, vào trước đài phun nước ở bệnh viện, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi xuống xe, mặt căng gấp cất bước đi tới cầu thang, lúc đi ngang qua đài phun nước màu trắng, nhìn thấy một chiếc sẽ con màu đen trông rất bình thường dần dần rời khỏi bệnh viện, cửa sổ xe dường như lộ ra một thân ảnh quen thuộc ——— anh tình không khỏi dừng bước lại, nhìn về phía chiếc xe đang từ từ biến mất, trầm mặc nghi ngờ một hồi, nhưng vẫn là không để ý xoay người cất bước mà đi...
Khu nội trú vẫn như cũ không ít người đến người đi, chính là thời điểm bác sĩ cùng y tá giao ban giao, nhưng vẫn là so với lúc trước có mấy phần vắng vẻ...
Trang Hạo Nhiên gương mặt căng thẳng, hai tròng mắt run rẩy kích động, từ từ dọc theo trường mà uyển chuyển cất bước đi về phía trước, xa xa nhìn về phía cánh cửa màu trắng cuối lối đi,, cánh cửa kia dường như theo thân ảnh chính mình di động, cũng không chân thực di động, dường như chỉ cần mở cánh cửa kia, là có thể nhìn thấy mười mấy năm trước trúc xanh san sát, cảnh tượng khói xanh quanh quẩn sáng sớm, có một nam nhân trung niên đang đứng có trong hồ sơ trước đài, khom người cầm trong tay bút lông rơi đại tự, khí thế nghiêm nghị tùy bút tích như lực lượng xoay mang mềm rủ xuống, đứa bé đứng ở một bên, dường như cũng bị hình ảnh này hấp dẫn, mắt to nghiêm túc, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn về phía người đang phủ thân viết chữ tích, cặp con ngươi chuyên chú mà cơ trí, mang theo lực lượng sinh mệnh thần bí...
Đứa trẻ khi đó, thật sâu nhìn lão nhân gia, có liên quan với kính dâng lời, kèm theo hình ảnh tuyệt mỹ, vẫn tiếng vọng trong thế giới nho nhỏ của chính mình, sau khi lớn lên mới hiểu được, lão nhân gia khi đó cho tất cả, kỳ thực đã sớm làm cho thế giới của mình... Xuân về hoa nở...
Cửa phòng bệnh, truyền đến khí tức trầm suyễn...
Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi tới cửa phòng bệnh, cách cửa sổ thủy tinh, nhìn về phía người đàn ông trung niên từng rung trời chuyển đất bây giờ đã đầu bạc hoa râm, ấm đệm chăn ngủ say ở trên giường bệnh, nếp nhăn già nua trên mặt kia, lộ ra vô hạn tang thương... Anh liền như vậy thật sâu nhìn người bên trong phòng bệnh, ngủ say như vậy, dường như đã theo ánh sáng thiên đường, bị nhiếp đi linh hồn...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay, nhẹ ấn ở trên cửa, chậm rãi mở.
Trang Hạo Nhiên sau khi được cảnh sát đặc biệt cho phép, trầm mặc đứng trước cửa phòng bệnh, hai tròng mắt run rẩy đau đớn quang mang, thật sâu nhìn về phía lão nhân gia ngủ say, dường như mình cũng bị nhiếp đi linh hồn, thong thả cất bước đi tới bên giường... Mỗi một bước, càng nhìn rõ gương mặt đầy nếp nhăn của ông... Mỗi ột bước đến gần tim lại bị gõ một cái...
Thân ảnh dần dần tới gần giường bệnh...
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt rưng rưng ngồi ở trước giường bệnh, không dám ngẩng đầu nhìn lão nhân gia, chỉ là phủ mặt tùy ý trầm mặc cùng đau đớn, dần dần khuếch tán, khuếch tán...
Đường Chí Long dường như ý thức được có người ở bên cạnh mình ngồi xuống, đau đớn tư tưởng tràn ra xung quanh hảo cấp tốc, khuôn mặt tiều tụy của ông run nhè nhẹ một chút, hai tròng mắt cuối cùng vô lực mở một điểm dư quang, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã ngồi ở trước mặt của mình, trầm mặc đau đớn phủ mặt... Ông hơi giật mình, dừng ở trước mặt người trẻ tuổi, nói cũng nói không nên lời...
Trang Hạo Nhiên ngồi trước giường bệnh, vẫn như cũ đầu cũng không nâng, chỉ là phủ mặt ẩn nhẫn do dự đã lâu, mới kiềm chế nghẹn ngào nói: “Con... con... con nhớ trước đây, bác trai ngài đã từng nói... Nhân sinh vì sự nghiệp nỗ lực tất cả, không cầu kính dâng, không nói hi sinh, không cầu hồi báo, chỉ cầu tương lai nhân sinh lúc bình tĩnh, có thể có một vò án đài cùng kỷ trụ cao hương làm bạn tiếng vọng nhân sinh... Khi đó con còn nhỏ, cho rằng ngài nói chẳng qua là lư hương lý vài yên...”
Đường Chí Long hai tròng mắt cấp tốc tràn đầy lệ, mặt run nhè nhẹ, kích động nhìn về phía người trẻ tuổi trước mặt …
Trang Hạo Nhiên trầm thở một cái, tận lực kiềm chế chính mình, hơi ngạnh mặt, ép buộc chính mình đau đớn nói ra một câu nói: “Hôm nay để Hạo Nhiên nói mấy câu bất kính đối với ngài bất!! Nếu như bác trai có một ngày thực sự trăm năm Quy lão, căn bản vài yên không đủ tiếng vọng quá khứ kia rung trời chuyển đất nhân sinh của ngài! Dù cho Khổng Tử trước miếu cối cây, Gia Cát từ tiền bách cây, cũng không thể cùng ngài đánh đồng!!
Đường Chí Long run run rẩy chấn động rớt xuống lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên...
Trang Hạo Nhiên cô kiềm chế trước mặt Đường Chí Long, hai tròng mắt không khỏi lại run rẩy mấy phần đau lòng lệ quang, trầm trọng khổ sở nói; “Chẳng lẽ... Theo đạo phụ trong mắt, Hạo Nhiên chỉ là học sinh của ngài sao? Nhưng Hạo Nhiên vẫn đối đãi ngài như cha mình... Ngài có biết hay không, ngài xảy ra bất cứ chuyện gì, Hạo Nhiên cũng đau đớn giống như con của ngài, mặc kệ ngồi tù, vẫn có những người oan khuất vào tù! Con rất đau... Con thực sự rất đau... Con cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, nên hồi báo ngài như thế nào, con chỉ nghĩ giờ khắc này, hảo hảo mà làm bạn ngài… Mặc kệ đi bao nhiêu hoàng hôn... Con nguyện ý hồi bé để ngài dắt tay như vậy, đỡ con đi trong ánh mặt trời... Con hồi báo không được tất cả, uổng cả đời này con làm người!!”
Người đàn ông này run rẩy nghẹn ngào nói xong, người đã trầm trọng phủ đầu rơi lệ...
Đường Chí Long hai tròng mắt lại bộc lộ đau tâm quang mang, nhìn về phía đứa nhỏ trước mặt...
“Bác trai!!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên vươn hai tay, dừng ở trước giường bệnh, không dám động vào thân thể lão nhân gia, mà là nghẹn nghẹn ngào nuốt lại rơi lệ nói: “Tư tưởng của ngài, là chuyện cả đời con muốn bảo vệ! Con tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì đi hoen ố nó! Bao gồm chính con!! Con đã trải qua ba mươi năm nhân sinh... Bác trai! Vô luận con là nhân vật thế nào, vẫn như cũ không dám tiếp nhận bút trong ngài... Thậm chí không dám lỗ mãng, ở công tích vĩ đại của ngài, nhiều thêm một khoản! Không cầu lấy lòng mọi người,