"Uyển Thanh, em đang làm gì vậy...” Lãnh Mặc Hàn chậm rãi đi vào cửa phòng bệnh, nhìn về phía em gái đang ngưng thần như vậy, liền hơi trầm giọng hỏi.
Uyển Thanh không nói gì, chỉ nhàn nhạt ngồi trên xe đẩy, vẫn khoác chiếc chăn đêm qua, nắm trong tay ảnh chụp đen trắng, thật sâu nhìn thân ảnh màu trắng bên trong, dường như bắt được một điểm đáng nghi nào đó, nheo mắt, dừng lại một lúc lâu, mới yếu ớt nói: “Em ở Mỹ nhiều năm như vậy... Bất kể là giúp đỡ anh, hay là công việc của em, tiếp nhận vô số vụ án... Mỗi lần vụ án sau khi kết thúc, em cũng thật sâu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chuyện này đã qua... Thế nhưng vì sao... Em vừa từ một khắc biết được chân tướng kia, em vẫn không thể nào thở phào nhẹ nhõm được...”
Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, trầm mặc nhìn em gái, yếu ớt hỏi: “Vậy em phát hiện cái gì?”
Uyển Thanh cầm tấm hình này, trầm mặt nhìn một khắc kia, hai tròng mắt lại thật sâu nghi hoặc, lại chậm rãi lắc đầu, nói; “Không có...”
Lãnh Mặc Hàn hơi mất mát cúi đầu, đầu tiên là liếc mắt nhìn ảnh chụp trong tay em gái một cái, mới nghiêng mặt nhìn về phía Thanh Bình cùng Mỹ Linh đã mệt mỏi nằm bò ngủ trên bàn trà, anh trầm mặc đi qua, cầm lên tấm chăn màu rám nắng trên sô pha, thật cẩn thận đắp trên người hai người, Mỹ Linh vừa vặn vào lúc này, hơi động đậy khuôn mặt, thay đổi tư thế, chuẩn bị tiếp tục ngủ, thế nhưng tay chân vô ý đụng phải nút truyền phát tin của máy tích xách tay...
Ảnh chụp P26 kia tiếp tục bắt đầu một lần nữa phát lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Mặc Hàn cũng có vẻ mệt mỏi, hai tròng mắt lóe lên ánh nhìn mệt mỏi cùng đau lòng, nhìn về phía tất cả những hình ảnh kia, bao gồm cả hai chiếc bàn dài, bộ đồ ăn, còn có chiếc giá thép... Đôi mắt anh lóe lên, cẩn thận chú ý quan sát một chút... Đang vào lúc hình ảnh từ bốn phút còn mấy chục giây đang dịch chuyển, đôi mắt anh hơi ngưng, vươn tay nhẹ nhàng nhấn nút dừng!!
Uyển Thanh tức khắc ngẩng đầu, nhìn về phía anh hỏi: “Sao vậy?”
Lãnh Mặc Hàn nheo mắt, chậm rãi ngồi xổm người xuống trước bàn trà, nhìn kỹ hình ảnh trắng đen giữa màn hình máy vi tính, hình ảnh lại một lần nữa bắt đầu tua lại, anh kìm lòng không đuóc cúi xuống, chú ý tới một vệt sáng cỡ hạt gạo bên ngoài đường ống than, cũng không biết là hình ảnh mơ hồ, hay do mắt mình quá đa nghi nhạy cảm, đem những thứ vô ý, bình thường đến xem lại... Hai mắt anh chợt lóe, tay kìm lòng không được đẩy Mỹ Linh đang ngủ say!!
Mỹ Linh cả người nằm gọn trên bàn trà, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại, lại bởi vì bị đẩy với một lực khá mạnh, mặt cô nhăn nhó, hai mắt sưng đỏ như quả đào, lại mệt mỏi, khó chịu đến toàn thân run rẩy ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đã trở về, đang toàn thân ẩm ướt ngồi xổm trước bàn trà, ngưng mặt nhìn hình ảnh phía trước, cô ngáp dài một cái, mới thanh âm khàn khàn hỏi; “Sao thế...”
“Ánh mắt cô tốt, xem cho tôi!! Cái thứ như hạt gạo này, là cái gì?” Lãnh Mặc Hàn vươn tay, chỉ vào một hình ảnh giữa màn hình máy tính mà mắt thường cơ hồ nhìn không thấy chút ánh sáng đó, hỏi!
Mỹ Linh lại ngáp dài một cái, mới cả người mơ mơ màng màng, sâu híp đôi mắt tinh tường đang đau, để sát vào kia trước màn hình máy vi tính, căn cứ theo phương hướng chỉ của Lãnh Mặc Hàn, nhìn về phía một điểm nơi ống khí than, cô thực sự quái dị bất đắc dĩ, thanh âm khàn khàn kêu lên nói; “Trời ạ... Nơi nhỏ như vậy, anh có thể nhìn thấy thứ gì…”
“Mau tỉnh táo! Giúp tôi nhìn xem! Dù sao tôi vẫn cảm thấy ở đây không ổn!” Lãnh Mặc Hàn nheo mắt, nhìn về phía điểm nhỏ lấp lánh này, chậm rãi nói.
Uyển Thanh cũng vào lúc này, hơi khởi động thân thể đau đớn, cũng tới trước màn ảnh nhỏ kia, liếc mắt nhìn thấy điểm sáng nhỏ, liền tức khắc nói: “Điểm sáng nhỏ này, vào lúc đó... Hẳn là mới vừa hình thành!"
"Nói sao?” Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang, nhìn về phía em gái nhanh chóng hỏi.
Uyển Thanh thật sâu nhìn về phía điểm sáng nhỏ giữa màn hình kia, chậm rãi nói: “Bởi vì camera là thông qua vật chiết xạ phản quang mà thu ngược lại, lại tồn nhập số liệu hình thành mã biên trình truyền phát tin, cô xem một chút xung quanh điểm sáng nhỏ phát ra, cũng có chút tối và sáng hiện lên rõ ràng... Hơn nữa ống tuýp này màu sắc thiên về trầm, nhưng độ sáng của điểm sáng nhỏ này lại rất sáng! Điều này chứng minh nó mới vừa xuất hiện không lâu! Thế nhưng cái điểm sáng này, có thể đại biểu cho cái gì? Nơi phòng bếp, thỉnh thoảng có cắt hoa tổn hại, đều là bình thường...”
“Không!!” Lãnh Mặc Hàn không biết vì sao, hai tròng mắt chăm chú nhìn điểm sáng nhỏ kia, yếu ớt nói: “Thế giới này, nếu như mọi chuyện đều đúng dịp, sẽ không có cái gọi là suy luận! Hiện tại chúng ta vốn chính là phải ở bên trong tìm ra chút vết tích!! Mỹ Linh! Mau! Phóng to hình ảnh, tôi muốn tỉ mỉ quan sát xem chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc đây là do vết cắt hình thành, hay là còn thứ gì đó khác nữa!”
“A!” Mỹ Linh cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc Trang Hạo Nhiên, cô liền tức khắc hơi tỉnh thần, hai tay nhanh chóng hoạt động trên bàn phím, đem điểm sáng nhỏ nơi bình khí than, từ từ phóng to lên, lại lợi dụng mã biên trình, giống như mạng lướ internet, tầng tầng bắn phá, để hình ảnh phóng càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng hơn...... Ba người cứ như vậy từ từ nhìn điểm sáng nhỏ kia, từ ban đầu là một hình ảnh mơ hồ, đến càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng rõ ràng...
Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh nhìn về phía hình ảnh càng lúc càng rõ ràng này, hai tròng mắt quái dị trợn tròn!
Mỹ Linh mặt cũng