Uyển Thanh nghe anh trai gọi liền hơi quay người nhận lấy ảnh chụp, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp cảnh tượng phòng bếp sau nổ mạnh, trong đó có một ít muôi nhôm bát đũa toàn bộ một mảnh đen kịt, một tầng than lửa thật dày. Đôi mắt cô hơi đảo nhìn chăm chú vào hình ảnh chỗ đống đồ làm bếp chợt cảm thấy vài chỗ không ổn...
Thanh Bình và Mỹ Linh cũng hiếu kỳ đi tới cúi người nghi ngờ nhìn về phía ảnh chụp Uyển Thanh đang cầm hỏi: “Ảnh chụp này có vấn đề gì? Toàn bộ một mảnh tối đen chẳng lẽ bọn chị phát hiện được cái gì ở bên trong?”
Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng, một mình trầm mặc đi tới trước cửa sổ sát đất nhìn về phía ngoài cửa sổ gió lạnh nước mưa rơi nhanh đôi mắt nhanh chóng lưu chuyển.
Uyển Thanh lập tức tay cầm ảnh chụp đối mặt với hai người phía sau chỉ vào vật có dạng giống cái muôi trong hình nói: “Các em xem đây có phải giống cái muôi hay không?”
Thanh Bình và Mỹ Linh đồng thời híp mắt tới gần nhìn kỹ điểm đen kịt trong hình, kỳ thực nó cũng có tay cầm giống cái muôi đại bộ phận bị các vật phẩm khác che lấp nhưng cẩn thận nhìn vẫn có thể rõ ràng cảm giác được nó đúng là một cái muôi không nhỏ liền gật gật đầu nói: “Hình như vậy! Hình dạng rất giống!! Thế nhưng trong phòng bếp có cái muôi không phải rất bình thường sao? Bọn chị nhìn ra cái gì?”
Uyển Thanh bất đắc dĩ nhìn các cô rồi nghiêm túc vươn tay chỉ vào cái muôi trong hình nói: “Nhìn rõ chưa? Góc bên trái muôi rõ ràng bị lõm xuống!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Bình và Mỹ Linh nghe lời này lập tức mở to mắt để sát tấm hình vào mặt quả nhiên cảm giác được bên trong cái muôi to có dấu hiệu lõm xuống nhưng phải có một đôi mắt rất lợi hại mới có thể phát hiện. Các cô đồng thời oa một tiếng kêu lên “Trời ạ! Bọn chị quá lợi hại! Như vậy cũng có thể phát hiện? Nhưng nó lõm xuống thì có thể chứng minh điều gì?”
Uyển Thanh lại chậm chạp xoay người nhìn về phía hai người bọn họ thâm sâu giải thích: “Các em có nghĩ tới không? Đồ nấu ăn trong phòng bếp nhà hàng đều được chế tạo từ nhôm!! Bất kể là bát đũa hay muôi thìa đều là đồ chuyên dụng của đầu bếp!”
“Đúng vậy!” Thanh Bình và Mỹ Linh đồng thời gật gật đầu đáp lại.
Uyển Thanh mặt bộc lộ biểu tình ngưng trọng đôi mắt cơ trí liền lập tức đưa ra nghi vấn: “Phòng bếp nhà hàng có quy định chỉ cần đồ nấu ăn có tổn hao thì nhất định phải lập tức trình đơn xin đổi vật dụng khác để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn trong quá trình nấu nướng! Thế nhưng các em xem hình dạng cái muôi này nhất định là tổn hao rất lớn!! Muôi nhôm chắc chắn như vậy nếu như không phải trải qua va đập nghiêm trọng nó sao có thể bị lõm thành như thế!”
“Có lẽ hình thành sau nổ mạnh!” Thanh Bình đưa ra nghi vấn của mình!!
"Hoàn toàn có khả năng...” Uyển Thanh khách quan nhìn cô gật gật đầu nói: “Cho nên... Chúng ta chỉ có thể suy đoán! Bởi vì Đường chủ tịch muốn xem xét chân tướng án phóng hỏa, khi ông ấy tiến vào phòng bếp trong phòng bếp cũng không có phát hiện bất luận tranh chấp gì cho nên chuyện muôi nhôm bị đập tuyệt không thể phát sinh tại nhóm đầu bếp tiến vào trước tiên!”
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt xoay người theo đáp án này của em gái đôi mắt lợi hại nhớ lại chuyện phát sinh kế tiếp trong phòng bếp...
“Ý chị là...” Thanh Bình có chút giận dữ nhìn Uyển Thanh hô “Trước khi chuyện phóng hỏa xảy ra đã có người tiến vào phòng bếp?”
Uyển Thanh trầm ngưng suy nghĩ một hồi mới thâm trầm nói: “Hoàn toàn có thể!! Mặc dù khả năng này rất nhỏ! Thế nhưng giả thiết người này tiến vào phòng bếp là vì cái gì? Bởi vì Đường chủ tịch đã từng nói qua đầu bếp muốn vào phòng bếp phải có mật mã mới có thể vượt qua ba cửa! Hơn nữa sau khi đi vào còn có hệ thống của cửa hàng tiến hành kiểm tra! Nhưng khi vụ án xảy ra không có bất kỳ dấu vết nào!”
Lãnh Mặc Hàn nghe em gái nói thì chậm rãi xoay người nhìn ngoài cửa sổ toàn thành thị một mảnh trắng xóa mông lung thậm chí phá lệ có một loại cảm giác duy mỹ... Anh cứ như vậy chăm chú nhìn vào màn mưa sâu xa nói: “Uyển Thanh... Anh còn nhớ rõ năm ấy khi anh với em tách ra bầu trời đầy hoa phượng toàn bộ thế giới thật đẹp...”
Uyển Thanh đau lòng ngẩng đầu nhìn về phía anh trai.
Lãnh Mặc Hàn đôi mắt mãnh liệt lóe lên nhớ tới Trang Hạo Nhiên, tim anh bỗng nhiên đau đớn sâu kín nói: “Hôm nay mưa bụi... cũng đẹp như thế... một mảnh trắng xóa... Giống như năm đó... Em nói... Phàm là trên thế giới phát sinh chuyện bị kịch thì đều thê mỹ như vậy... Thê mỹ đến mức đối mặt với chân tướng sự thực rất bất đắc dĩ... rất bất đắc dĩ...”
Uyển Thanh nghe anh trai nói lòng cô cũng lập tức trở nên nặng nề, nhớ lại năm đó lúc chia tay anh trai cô còn có thể rõ ràng nhìn thấy thân ảnh anh trai dần dần đi xa, khuất sau bầu trời hoa rơi đầy vừa khóc vừa đuổi theo... Kỳ thật cho tới bây giờ cũng không dám đơn giản nhớ lại, chỉ cần đụng chạm đến một chút cô cũng sẽ đau đến mức tê tâm liệt phế... Cô cố gắng ẩn nhẫn lại rồi nhìn về phía anh trai đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, đôi mắt đã lóe ra lệ quang đau đớn ẩn nhẫn, đích thân mình đem anh em tốt nhất vào cục cảnh sát có lẽ anh hận