Mộc Tiểu Đồng đứng ở phía sau Lăng Việt, tay phải nắm chặt lấy cán dao dùng để cắt bánh, lưỡi dao sắc nhọn kề sát cổ anh."Tất cả các người không ai được phép tới gần!"Mọi người đều sợ hãi, hít vào một hơi thật mạnh."Làm càn! Bỏ dao xuống! Lập tức bỏ xuống, nếu không tôi không tha cho cô!" Đám người Lăng gia vừa lo lắng vừa tức giận đe dọa."Mau thả Lăng thiếu ra!" Mộc Kình Thiên cũng bị động tác này của cô dọa sợ.Nếu Mộc Tiểu Đồng thật sự làm Lăng Việt bị thương, sợ rằng Lăng gia sẽ không để cho Mộc gia được yên."Các người đều lùi xuống cho tôi! Tôi muốn gặp Tống Nho Thần, lập tức gọi anh ấy tới!"Mộc Tiểu Đồng không thay đổi sắc mặt, lúc này trông cô hệt như một kẻ máu lạnh vô tình. Cô dơ dao lên cười lạnh, "Nếu không, tôi sẽ để anh ta xuống Địa ngục cùng với tôi vậy!"Người của Lăng gia nghe xong kinh sợ tột độ.Mấy tên bảo vệ chuẩn bị xông đến cũng chần chừ dừng lại.Cô dâu điên này còn muốn kéo theo Lăng Việt vào chỗ chết nữa.Mộc Tiểu Đồng trông thấy đám người ở dưới bục đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy sát khí, cô siết chặt cán dao lại. Vì quá khẩn trương nên tay cô có chút run rẩy, lưỡi dao cũng theo đó mà trượt một đường dài trên cổ của Lăng Việt, màu đỏ của máu lập tức hiện ra.Máu tươi chảy xuống tay của cô khiến cho cô không ngừng sợ hãi.Thật tâm cô không muốn làm tổn thương bất kì ai.Nhưng với tình thế bây giờ, cô không còn sự lựa chọn nào khác!Từ trên cổ Lăng Việt chảy xuống một dòng máu đỏ khiến ai nhìn thấy cũng hoảng sợ.Rất nhanh, sắc mặt của đám người dưới bục hoàn toàn biến đổi, khẩn trương đến độ cuống hết cả lên.Họ sợ hãi nhìn nhau, người phụ nữ này không muốn sống nữa sao?“Tất cả các người lùi lại hết cho tôi, cách xa năm mét, nếu không tôi sẽ khiến cho anh ta mất nhiều máu hơn.” Đôi mắt trong veo của Mộ Tiểu Đồng vừa kiên định vừa mạnh mẽ.Cô cảnh giác nhìn đám người đang chậm rãi lùi lại phía sau, cô siết chặt lấy eo của Lăng Việt, tay phải dùng lực gì lên cổ anh, trầm giọng ra lệnh: "Đi theo tôi."Mặc dù Lăng Việt bị Mộc Tiểu Đồng kề dao lên cổ uy hiếp, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng chỉ trầm mặc, sắc mặt bình tĩnh, giống như người bị áp chế lúc này không phải là anh vậy.Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Mộc Tiểu Đồng dẫn theo Lăng Việt, lùi lại từng bước một đến căn phòng nhỏ phía trong nhà thờ."Mau gọi cho Tống Nho Thần tới, bằng không các người chờ mà nhặt xác Lăng Việt đi!"Mộc Tiểu Đồng hướng ra phía đám người bên ngoài nói một câu đầy phách lối, rồi “ầm” một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại."Cô dám làm cho Lăng Việt bị thương, thì tôi sẽ chôn cô cùng với toàn bộ Mộc gia!""Nhanh lên, mau gọi cái tên Tống Nho Thần tới!""Đáng chết! Chuyện này... Mộc gia không xong với đâu!"...Bên ngoài thì đang loạn hết cả lên mà bên trong lại trái ngược hoàn toàn, an tĩnh đến nỗi Mộc Tiểu Đồng có chút sợ hãi.Cô không nghĩ cái tên này lại phối hợp với mình như vậy, anh ta thật sự còn đi theo cô vào trong gian phòng này, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không hé răng nói một lời, thậm chí ngay cả nửa câu quở trách cũng không có, điều này khiến cho cô có chút chột dạ.Mộc Tiểu Đồng cúi đầu nhìn sang Lăng Việt, máu từ vết thương ở cổ vẫn không ngừng chảy ra.Anh ta không đau sao?Mộc Tiểu Đồng vẫn như cũ kề sát con dao vào