Mộc Tiểu Đồng không chớp mắt lấy một cái, nhìn thẳng về phía người đàn ông đang quay lưng lại với mình.Trên khuôn mặt trắng nõn của Lăng Việt rõ ràng mang theo một vòng đỏ ửng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên... Mộc Tiểu Đồng giống như phát hiện ra đại lục mới, cô nhìn anh rất chăm chú.Người bị bệnh tự kỷ cũng sẽ đỏ mặt, thẹn thùng sao?Ý nghĩ này vừa xuất hiện cũng khiến cho bản thân Mộc Tiểu Đồng kinh ngạc, nhưng khi ánh mắt của cô dừng lại trên vết máu đã khô của Lăng Việt, cô lại cảm thấy mình không phải là người tốt.Cô vậy mà lại đi khi dễ một người bị bệnh từ nhỏ.Mộc Tiểu Đồng xấu hổ mấp máy môi, ánh mắt hỗn loạn nhìn về bốn phía, mở miệng nói: "Ừm... đợi lát nữa Tống Nho Thần đến đây, tôi sẽ thả anh ra ngoài để băng bó vết thương." Mộc Tiểu Đồng giải thích nói.Tống Nho Thần?Lăng Việt vừa nghe đến cái tên này thì mí mắt liền rủ xuống, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.Vừa nghĩ đến Tống Nho Thần, ánh mắt của Mộc Tiểu Đồng có chút bối rối.Cô có thể chấp nhận được việc người của Mộc gia lừa dối mình, nhưng còn Tống Nho Thần, liệu anh có đang lừa dối cô không? Bọn họ đã yêu nhau được sáu năm rồi, cô tin anh sẽ không đối xử tàn nhẫn với mình như thế đâu.Khi cô vừa lấy lại tinh thần thì một đôi mắt màu lam lạnh lẽo đang nhìn cô, dọa cho cô nhất thời ngây ngẩn cả người.Không biết từ lúc nào mà Lăng Việt đã quay lại đối mặt với cô, ánh mắt của anh lãnh đạm chăm chú nhìn cô.Nhìn đôi đồng tử màu xanh thẳm kia, thâm thúy mà không mang theo nửa điểm tạp chất, đẹp đến mức không giống người thường, nhưng lúc này nó lại lộ ra từng tia hàn ý khiến cho Mộc Tiểu Đồng không khỏi run sợ.Trên khuôn mặt hoàn mỹ vốn luôn bình lặng của Lăng Việt nay lại biểu lộ sự tức giận, toàn thân anh tỏa ra một cỗ khí thế bức người khiến cho Mộc Tiểu Đồng mặc dù đang không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.Mộc Tiểu Đồng hít sâu một hơi, lùi lại nửa bước, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía anh. Người đàn ông này không hề đơn thuần như cô nghĩ, anh ta vô cùng... Nguy hiểm.Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Việt lướt qua vị trí mà cô vừa lui về phía sau, đáy mắt càng là nổi lên một tầng ý lạnh.Mộc Tiểu Đồng bị anh nhìn như vậy khiến cả người đều khẩn trương, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với người đàn ông này vậy? Không phải trước đó vẫn còn rất tốt sao?Nhưng tại sao bây giờ trông anh ta lại giống như là... Đang tức giận vậy chứ?Mộc Tiểu Đồng không biết là mình đã trêu chọc vào chỗ nào khiến cho anh không thoải mái, trước đó cô còn dùng dao làm anh bị thương, nhưng anh cũng đâu có tức giận như bây giờ.Nhưng khi cô vừa đề cập đến Tống Nho Thần, anh lại tức giận như vậy.Việc này khiến cho Mộc Tiểu Đồng nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ cái gì. Nhưng lúc này điều mà cô quan tâm nhất là bao giờ Tống Nho Thần mới tới.Đột nhiên cô có cảm giác, cho dù cô có cầm con dao ở trong tay, thì cũng không phải là đối thủ của người đàn ông trước mặt này.Lúc trước anh ta không để ý nên mới để cho cô uy hiếp, nhưng mà lúc này anh ta đang tức giận đó!Nghĩ đến đây, Mộc Tiểu Đồng