Nói gì khác?
Tử Vân Tử say rượu ầm ĩ, om sòm khóc lóc hệt như con nít ăn vạ.
Khi nói Trương Thời Khuynh mau chóng hẹn hò với “cô ấy” khi thì níu kéo không cho phép anh làm vậy.
Đến khi cảm thấy đỡ ấm ức về mọi chuyện, cô giữ tay anh lại, bắt anh làm vật để ôm ôm, dỗ cô ngủ hệt như mấy đứa trẻ muốn làm nũng.
“Nói rất nhiều còn đòi tôi ngủ chung”
Ngủ chung?
Cái gì mà ngủ chung?
Ngủ chung thế nào cơ?
Thế là giấc mơ kia là thật? Cô cùng Trương Thời Khuynh đã từng ngủ chung?
Tử Vân Tử cố chấp không chịu tin, làm gì có chuyện này chứ?
Cô nhìn Trương Thời Khuynh, anh chẳng giống đùa tẹo nào.
Gì vậy trời!?
Nếu đúng là sự thật…
Sao cô cảm giác bản thân cũng thật dễ dãi, dụ dỗ chiếm tiện nghi của anh vậy?
Ngủ cùng, tại sao cô có thể đưa ra yêu cầu này? Trong thầm nặng cô tự hứa bản thân sẽ không bao giờ đụng đến rượu một lần nào nữa.
Làm gì có ai uống rượu mà không hành xử ngu ngốc lấy một lần?
Nói về chuyện này, Tử Vân Tử nhanh chóng gạt sang một bên.
Mục đích đến đây của cô vốn không phải vấn đề này.
“Em muốn thăm mẹ anh một lát, có được không?”
Trương Thời Khuynh dẫn cô vào một phòng bệnh đặc biệt, trong phòng chủ đạo hai màu trắng, xanh.
Ngay cả quần áo bảo hộ, khẩu trang anh và cô đang mặc vào thăm bệnh cũng chỉ có duy nhất hai màu này.
Người phụ nữ gần năm mươi tuổi phải thở bằng máy, có vài máy móc thiết bị y tế để cân xứng hai đầu giường bệnh.
Anh và cô đứng ở khoảng cách nhất định, cách giường bệnh tầm nửa bước chân.
Từ Hoạ Vân tiều tụy, gầy gò.
Trước đó, bà sống cũng chẳng dễ dàng gì đã vậy còn thêm căn bệnh này, gồng gánh đến giờ cũng thật phi thường.
Tử Vân Tử có thể cảm nhận sức sống trong bà, chắc chắn một ngày mẹ anh sẽ sớm vượt qua, bà có thể gọi tên anh mỗi ngày.
Trương Thời Khuynh lấy điện thoại đang rung trong túi áo, ấn nghe.
Có ca cấp cứu nghiêm trọng vừa mới chuyển đến bệnh viện, anh phải đi ngay.
Tử Vân Tử cổ vũ anh một câu, một mình cô ở lại thăm bệnh.
Chắc vì có một mình, cô mới dễ dàng tâm sự: “Cháu là Tử Vân Tử đàn em dưới hai khoá của con trai bác ạ”
“Đàn anh rất tốt ạ! Tốt đến mức cháu cảm thấy bản thân mình chưa là gì cả.
Anh ấy tuyệt vời như vậy bác chóng khoẻ để xem con trai bác đã trưởng thành, đã làm bác hãnh diện thế nào, phải không ạ?”
Tử Vân Tử nán lại rất lâu, đến quá một giờ chiều cô mới ra ngoài.
Cởi hết đồ bảo hộ, Tử Vân Tử mới biết Aida đã đứng đây từ lúc nào.
Lần này, Aida dùng tiếng Anh để nói chuyện với cô.
“Cô hiểu David đến mức nào? Cô ở bên anh ấy bao lâu? Nhiều như 4 năm mà tôi vô điều kiện chờ đợi, tình nguyện bên cạnh anh ấy hay chưa?”
Tử Vân Tử định qua chào hỏi rồi về ngay, không ngờ Aida lại muốn chuyện