Một lúc lâu sau, tàu cũng bắt đầu khởi hành.
Bellatrix lại cầm sách lên đọc.
Roldophus liên tục nhìn sang cô, suy nghĩ làm sao đem lại thiện cảm cho cô.
Một lát sau, Bellatrix không chịu được ánh nhìn nóng bỏng của Roldophus nên ra khỏi toa, đến chào hỏi các quý tộc khác.
Muốn bình yên tồn tại ở Hogwarts, các mối quan hệ cũng không được thiếu.
Hoàng hôn dần buông xuống, tàu cũng đi chậm lại.
Ra-đi-ô cất giọng rè rè nhắc nhở các học sinh nhanh chóng thay đồng phục và lưu lại hành lý trên xe, sẽ có người đến lấy.
Thay xong đồ của mình, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Bellatrix! Cậu thay đồ xong chưa?"
Chưa gì đã đổi xưng hô rồi, thật là.
"Cậu vào đi."
Roldophus đi vào, Bellatrix cũng bước ra, tiến thẳng đến gần cửa tàu lửa.
Xe vừa dừng, cô liền nhảy xuống nhưng vẫn duy trì phong thái quý tộc.
Cách đó không xa, hình dáng của tòa lâu đài nguy nga lọt vào mắt cô.
...!
Bốn phía một màu đen u tối khiến Bellatrix không biết nhìn vào đâu.
Bỗng có một ngọn đèn lóe sáng trong đêm tối hấp dẫn tầm mắt của cô, kèm theo đó là một giọng nói lớn: "Năm nhất, học sinh năm nhất đi theo ta!"
Roldophus không ngờ vẫn đi bên cạnh cô, cậu ta nói nhỏ: "Đó là Rubeus Hagrid.
Người giữ khóa và gác sân của Hogwarts.
Nghe nói hắn là người khổng lồ hỗn huyết.
Đúng thật dơ bẩn!"
Lời nói mang rõ ý xúc phạm lẫn vô lễ.
Bellatrix nhíu mày, không phát ra tiếng.
Bellatrix cùng đám học sinh năm nhất theo Hagrid đến bên hồ nước, lão ta quay lưng lại: "Bốn người một thuyền, nhanh lên đi!"
Bellatrix và Roldophus lên thuyền cùng hai người bạn quý tộc nữa.
Sau đó thuyền không cần chèo mà tự tiến đến tòa thành trước mặt.
Càng đến gần, mọi thứ càng rõ ràng, đèn đuốc sáng trưng phản chiếu xuống mặt nước làm tăng thêm mỹ cảnh.
Những phù thủy xuất thân từ Muggle phát ra đủ mọi âm thanh, hưng phấn có, sợ hãi có, đến nỗi mặt đỏ hết cả lên.
Hagrid tiếp tục dẫn mọi người lên cầu thang uốn éo, đến trước một cánh cổng lớn rồi gõ cửa.
Một vị phù thủy trẻ tuổi mở hé cửa bước ra, nụ cười hé mở trên môi cả hai.
"Giáo sư McGonagall.
Học sinh năm nhất đều đông đủ ở đây."
Người phụ nữ gọi là McGonagall gật đầu: "Cảm ơn anh, Hagrid."
Giáo sư McGonagall dặn dò vài câu rồi mở cửa dẫn mấy đứa trẻ vào trong.
Không gian bỗng trở nên rộng rãi lẫn ấm áp, trần nhà lấp lánh những vì sao, bên dưới là những ngọn nến trắng bay lơ lửng, hai bên tường thỉnh thoảng còn có những con ma đi xuyên qua.
Bọn nhỏ không nhịn được trố mắt nhìn xung quanh.
Bellatrix cũng không khỏi cảm thán.
Không hổ danh là thế giới phù thủy, cái gì cũng có thể.
Trường Hogwarts thực sự xứng với lời đồn.
Bước qua bốn dãy bàn ăn cân xứng, giáo sư McGonagall ra lệnh cho bọn nhỏ dừng bước.
Sau đó hơi liếc nhìn chiếc nón cũ kĩ được đặt trên một chiếc ghế ở trung tâm.
Chiếc nón nhận tín hiệu, vội "tru" lên bài ca xướng của mình.
Lời nhạc như thế nào Bellatrix không thể nói rõ nữa, bởi vì giai điệu lẫn chất giọng đều quá khó nghe.
Cô trông thấy vài học sinh ngồi ở dãy đầu của bàn ăn đã tự rút đũa phép biến ra cái gì đó nhét vào tai mình, còn vài đứa nhỏ xung quanh cô đã bịt tai lùi lại, nhắm chặt mắt.
Với cương vị là một quý tộc, Bellatrix cũng chỉ có thể giật giật khóe miệng mà chịu đựng.
Cuối cùng những giây phút tra tấn lỗ tai đã dừng lại, McGonagall nói: "Các em học sinh năm nhất.
Bữa tối đầu tiên ở đây sẽ là thời khắc các em tiến hành phân nhà cho mình.
Từng người một nghe cô gọi tên rồi bước lên đây ngồi xuống, chiếc mũ này sẽ lựa chọn cho các em nhà thích hợp."
Bellatrix vừa mới nghe xong, giáo sư McGonagall liền gọi tên cô.
Lên trên đó ngồi xuống, cái mũ được giáo sư đặt vào đầu cô, nó cất giọng đỡ hơn lúc nó hát: "Ồ! Là gia tộc Black.
Để ta xem nào, ừm, rất thông minh, rất lý trí, còn có khát vọng trở nên mạnh mẽ nữa.
Có điều nội tâm lại sợ hãi một cái gì đó, lại không dám đối mặt..."
Bellatrix lạnh sống lưng, cô có cảm giác bị nhìn thấu.
Đúng là cô sợ hãi vận mệnh của "Bellatrix", chỉ có thể dốc hết sức xây dựng lực lượng để bảo vệ chính mình.
Đang nghĩ, cái nón lại cắt ngang: "Người gia tộc Black thuần huyết...!Vào Slytherin đi, nơi đó sẽ giúp ngươi trở nên xuất chúng, còn có thể giúp ngươi hết sợ hãi."
Cái nón nói xong thì cảm nhận được nội tâm không bằng lòng của Bellatrix, nhưng ý đã quyết, nó cũng chỉ có thể thở dài, hô to: "Slytherin!"
Bellatrix nghe thấy tiếng hoan hô của dãy bàn trong cùng bên phải, không biểu hiện cảm xúc gì trả mũ cho McGonagall, cô sẵn tiện bước đến bàn