Bellatrix âm thầm suy nghĩ.
Bản thân cô cũng không phải người thừa kế tiếp theo của gia tộc nhưng mà dù gì cô cũng mang họ Black, trốn tránh là không thể.
Tuy vậy, cô cũng không muốn kéo theo quá nhiều sự chú ý, rốt cuộc phải làm sao đây?
Đau đầu vỗ trán, Bellatrix quyết định quăng vấn đề này ra sau đầu.
Một ngày chưa thực sự được nghỉ ngơi rồi, cô phải đánh một giấc cái đã, chuyện này mai tính sau.
Đi qua phòng sinh hoạt chung, dọc theo hành lang đến gian phòng thứ ba, cuối cùng Bellatrix cũng thấy bảng tên của mình.
May mắn nữ sinh ở Slytherin không nhiều, một phòng lớn như vậy cũng chỉ có hai người ở.
Bạn cùng phòng của Bellatrix là một cô gái tên Alina Parkinson, cũng là tiểu thư quý tộc thuần huyết.
Bellatrix chào hỏi bạn cùng phòng cho có lễ nghi một chút rồi phóng to hành lí, đặt ở đầu giường, sau đó cô cũng nhảy lên chiếc giường mềm mại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
...!
Sau một ngày mệt nhọc, ngay cả định nghĩa thời gian Bellatrix cũng quên mất.
Lúc mà cô tỉnh dậy và nhìn đồng hồ thì giờ lên lớp chỉ còn cách có nửa tiếng.
Cơn buồn ngủ biến đi đâu mất, Bellatrix vội vàng rời giường đánh thức Alina còn đang mê ngủ.
Hai đứa cấp tốc đánh răng, rửa mặt, chải đầu sau đó vội vàng phóng ra khỏi nhà Slytherin.
Đối phó với cầu thang di chuyển dễ bị lạc của Hogwarts cũng không dễ dàng.
Lúc hai người đứng trước lớp học thở hồng hộc thì còn cách giờ vào học có năm phút.
May mắn những học sinh năm nhất khác cũng chưa quen thuộc nơi này, Bellatrix và Alina còn chưa phải người cuối cùng đến.
Tiết một học về bùa chú ánh sáng, giáo sư Flitwick nhỏ bé là một yêu tinh có tính tình hiền hậu, đối với học sinh đi trễ rất khoan dung, không có phê bình.
Roldophus đến sau Bellatrix, thấy cô, cậu ta vội đi tới, Alina đã an tọa bên cạnh Bellatrix, Roldophus hất cằm đuổi nam sinh ngồi sau lưng cô đi sau đó tự nhiên ngồi xuống mà cười nói: "Buổi sáng tốt lành, Bellatrix.
Lúc ở nhà cha đã dạy tôi chương trình học năm nhất, vô cùng dễ dàng.
Nếu như cậu có gì không hiểu, cứ đến hỏi tôi, tôi sẵn sàng giúp đỡ."
Bellatrix chỉ nhàn nhạt đáp: "Cảm ơn cậu, Lestrange."
Không nghe ra được sự lạnh lùng trong lời nói của Bellatrix, Roldophus vẫn đắc ý cười.
Bài học đầu tiên chính là bùa trôi nổi, Wingardium Leviosa.
Giảng giải một chút giáo sư Flitwick liền lấy đũa phép của bản thân ra thử nghiệm với lông vũ trên bàn.
Bellatrix đã hạ quyết tâm, chỉ cần duy trì thành tích học tập cao theo lời Cygnus nói là được, cô không cần phải khiến cho bản thân nổi bật.
Cho nên ngoài mặt thì Bellatrix nghiêm túc nghe giáo sư Flitwick giảng bài, nhưng đến lúc thực hành thì cô lại cố gắng áp chế pháp thuật không cho lông vũ bay lên, đợi các học sinh khác đều thành công thực hiện được cả rồi cô mới bắt đầu cho lông vũ bay lên hai thước Anh.
Roldophus sau lưng Bellatrix vẫn đang phí công huy động đũa phép, miệng cậu ta luôn đọc thần chú, nhưng mãi không thành công, sắc mặt có chút kém, cộng với tiếng nghiến răng ken két.
Đến lông vũ vẫn im lìm một chỗ của Bellatrix cũng bay lên khiến cho Roldophus càng thêm tức giận, cậu ta hô chú ngữ một lần nữa, lông vũ ngược lại không bay mà bùng một phát, bốc cháy.
Giáo sư Flitwick nhanh chóng chạy tới, nước từ đũa phép phóng ra dập tắt đám lửa.
Lớp học vang lên thanh âm cười nhạo.
.
ngôn tình tổng tài
Mặt Roldophus đỏ lên, cậu ta âm trầm quét mắt quanh lớp học.
Sau đó lấy cớ quần áo bị lửa quét qua mà xin phép giáo sư Flitwick rời khỏi
Alina nhìn Roldophus đi ra phòng học, nhích mông đến gần Bellatrix: "Cậu ta là con trai trưởng của gia tộc Lestrange? Nghe nói cậu ta được mẹ nuông chiều từ nhỏ, là một "công tử bột" chính hiệu, sở thích lớn nhất của cậu ta chính là chọc ghẹo những cô gái xinh đẹp.
Có một trưởng tử đặc sắc như vậy, mình thật đồng cảm với gia tộc Lestrange cao quý."
Alina khoa trương ưỡn ngực, đồng thời không quên nháy mắt với Bellatrix: "Mình cũng đồng cảm với cậu, Bellatrix, cậu thật vinh hạnh khi được lọt vào mắt xanh của Lestrange."
Bị biểu tình sinh động của Alina chọc giận, Bellatrix giả bộ cười vươn tay nhào nặn hai gò má của Alina xem như trả đũa.
Hai cô gái vô tư đùa giỡn, cho đến khi giáo sư Flitwick ho khụ khụ thì mới buông tay ra, cúi