Một tuần trước bài thi đầu tiên của cuộc thi Tam Pháp Thuật, Jessica và Harry vẫn chẳng đứa nào đến tìm nhau trước.
Họ vẫn thường gặp nhau ở lớp học hay là trên hành lang, sân trường rồi đại sảnh, nhưng cái thói bướng bỉnh của trẻ con thì vẫn không bỏ được nên là lần nào gặp nhau cũng chỉ hừ lạnh mấy cái rồi lướt qua nhau mà thôi.
Bề ngoài khốn nạn là thế, xong mỗi khi trở về phòng sinh hoạt, Jessica lại làm hao mấy bịch khăn giấy của nhà Slytherin.
"Nhớ nó quá thì chịu nhục xin quay lại đi má". Goyle vừa nhồm nhoàm nhai thanh chocolate vị bơ vừa nói. "Chứ khăn giấy của nhà mình sắp vì mày mà cạn kiệt rồi đấy Jess ạ"
"Đúng rồi á". Pansy cũng nói. "Mày là đứa năm nào cũng tốn tiền quyên góp ủng hộ việc bảo vệ môi trường, vậy mà giờ mày lại ngồi đây giết hại cây xanh là sao hả con kia?"
"Tao nhớ thằng chó ngu xuẩn đó mà". Jessica sụt sịt nước mắt trong khi Forever chu đáo giúp cô chặm nước mắt bằng một tờ khăn giấy.
"Hu hu hu thằng chó đẻ đó". Jessica vừa khóc vừa rủa, giọng xen lẫn cả tức giận và nhớ thương. "Tao chỉ muốn tốt cho nó thôi mà, vậy mà lại vì con quỷ Santa đó mà lớn tiếng với tao. Đến bố mẹ tao còn chưa thường lớn tiếng với tao mà, ai lại cho nó cái gan đó chứ?"
"Ngày đó tao nói mà mày không chịu tin đâu". Crabbe tấm tắc nói, trong khi nhai ngon lành chiếc bánh cupcake nóng hổi vừa chôm từ một đứa năm Hai. "Mày dễ dãi quá Jess ạ, còn chưa cưới nhau mà nó đã lớn tiếng với mày như thế này rồi. Đợi hai đứa bây lấy nhau về, e là đầu mày nó cũng leo lên ngồi được con ạ"
"Cãi gia đình là núi đè nha con". Draco cười thỏa mãn mà nói. "Biết tin mày chia tay với thằng đầu bô thì tao rất vui, nhưng thấy mày đau khổ vì chẳng chịu nghe lời khuyên của gia đình thì tao còn vui ác hơn nữa"
"Chó đẻ quá bạn mình ei". Blaise huých Draco một cái vào vai để cậu thiếu gia nhà Malfoy tém tém lại.
Theodore từ đầu đến cuối cũng không nói gì, chỉ im lặng quan sát và giúp cô xì mũi mỗi khi Jessica sụt sịt.
Vì thái độ của cậu cứ nửa nạc nửa mỡ, mà bọn họ lại là bạn tốt nhiều năm, vậy nên chẳng có ai trong cả đám nhận ra tình cảm thật sự của Theodore với Jessica, ngoại trừ đôi mắt tinh tường của Pansy.
Nàng tiểu thư nhà Parkinson nhìn thấy cảnh này cũng chỉ có thể thở dài, trong lòng thì không ngừng nhắc nhở bản thân tuyệt đối phải yêu đương cho đàng hoàng, nếu đã xác định chuyện tình nào là không thể thì có chết cũng không được dính vào.
Vì yêu đơn phương chính là bước từng bước đi trên cát, tuy đã đi thật nhẹ nhưng vẫn sẽ lún thật sâu.
Thứ tình yêu mệt mỏi không biết bao giờ mới có được kết quả đó (mà có rồi cũng chưa biết là quả xanh hay quả ngọt), cô vẫn là nên tránh thật xa thì hơn.
"Thôi nào Jess". Forever lạc quan vỗ vai cô. "Mọi chuyện sẽ không tệ đến thế đâu"
"Sao cậu có thể hiểu được tình huống của mình chứ For?". Jessica vừa xì mũi vào tờ khăn giấy trong tay Theodore vừa buồn bực trả lại. "Cậu đang trong tuần trăng mật trước hôn nhân với tên Draco độc mồm độc miệng kia, hai người lại còn đang cực kỳ hạnh phúc nữa. Thế thì làm sao cậu có thể hiểu được nỗi lòng của mình chứ?"
Rồi sau này, thứ giết chết chúng ta sẽ chính là những kỷ niệm, nhưng thứ đáng sợ hơn cả kỷ niệm lại chính là thói quen.
Lúc trước, Jessica chỉ đơn thuần xem đây là một câu quote đơn giản mà thôi. Nhưng giờ khi trải qua rồi cô mới có thể thấm nhuần cái ý nghĩa của câu nói mà mình từng xem thường này.
Suốt thời gian qua, cứ mỗi nơi Jessica đi qua, từng ngóc ngách hành lang ở trong tòa lâu đài hay là sân tập Quidditch rồi đến thảm cỏ bên Hồ Đen và bìa Rừng Cấm, cô đều nhận lại cảm giác deja vu vì những lần hẹn hò của mình và Harry lúc trước.
Đi qua hành lang, cô sẽ nhớ đến những lần người bạn trai cũ đón mình tan học. Harry sẽ ôm lấy cô mỗi khi Jessica bước ra từ lớp học, vòng tay ấm áp của thiếu niên khiến Jessica có cảm giác như mình đang được mặt trời ôm lấy vậy, khiến cả trái tim cô cũng lân lân vì sự ngọt ngào của hạnh phúc.
Hay những khi tiến vào thư viện, Jessica sẽ lại nhớ đến lần đầu họ hôn nhua, hay chỉ đơn giản hơn là những lần Harry giúp cô cầm sách và quấn lấy cô mỗi khi Jessica lờ cậu đi vì phải tập trung cho chỗ bài tập khổng lồ.
Nhưng kỷ niệm chỉ là thứ giết chết cô gái nhỏ nhà Lodge mà thôi. Thứ có thể khiến Jessica Lodge - gà chiến mạnh nhất Slytherin, lại chính là thói quen khi vẫn còn hẹn hò với Harry Potter lừng danh.
Mỗi tối trước khi tắt đèn đi ngủ, cô và cậu đều sẽ nói chuyện với nhau thật lâu thông qua khối tinh thể mà Harry đã tặng cho Jessica vào mùa hè vừa rồi. Nhưng giờ hai đứa đều lì lợm chẳng chịu nói với nhau dù chỉ là một câu chào đơn giản khi vô tình lướt qua trên hành lang, vậy nên là miễn bàn đến chuyện tâm sự đêm khuya rồi đấy.
Nhưng thói quen đã hình thành suốt mấy tháng khiến Jessica trong một thời gian liền không thể thích ứng. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, cô đều nhìn vào khối tinh thể kia thật lâu, lâu đến hai mắt không chịu nổi nữa mà phải khép lại ngủ quên mất.
Nhưng buồn thay, vì dù cô có ngủ suốt một đêm, Harry cũng chưa từng gọi đến một lần.
Forever nghe vậy liền không khỏi bối rối nhìn vị hôn phu của mình. Trước đây cô nàng phải học tập ở nhà và thậm chí là còn chưa từng một lần rời khỏi trang viên nhà cũ, vậy nên sau khi sang Anh và trở thành phu nhân tương lai của nhà Malfoy, Forever cái gì cũng không biết. Hầu hết những chuyện đối nhân xử thế, cô đều để cho chồng sắp cưới của mình sắp xếp cho.
"Mặc kệ nó đi". Draco lười biếng kéo cô gái tóc trắng xích lại gần mình hơn. "Đợi một thời gian nữa là tốt hơn ấy mà, bây giờ xem như