Hạt mưa ngày ấy - Chương 04.13
15) Châm ngòi cuộc chiến
“Hãy hứa với anh rằng chúng ta sẽ mãi bên nhau
Em và anh, hai con người, nhưng con tim chung nhịp đập
Nắm tay nhau và cùng bước đi trên con đường dài phía trước
Con đường ấy sẽ chỉ có hai ta, chỉ có hai ta mà thôi!”
“Anh Long, Anh Long!”
“Anh ấy hát hay tuyệt vời!”
Tại sân khấu ca nhạc giữa trung tâm thành phố, mới sáng rất sớm mà gần một trăm con người đổ về xem buổi biểu diễn nhỏ của ca sĩ Anh Long – một ca sĩ vừa mới nổi đã được nhiều người mến mộ. Anh Long được coi là thần tượng tuyệt vời của giới trẻ Việt – một chàng trai rất khôi ngô tuấn tú, hát hay, tài năng, giàu có kếch xù. Nhìn buổi biểu diễn nhỏ mà được trang trí đẹp, đầu tư hoành tráng thế cũng đủ biết rồi.
“Cám ơn các bạn nhiều! Tôi sẽ sớm ra mắt bài hát mới cho các bạn thưởng thức. Cám ơn các bạn đã yêu thích bài hát!”
“Hát như dở người, ra bài mới định làm thủng lỗ tai người ta à?” – Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Anh Long và các khán giả giật mình nhìn xem ai “to gan” đến thế. Một chàng trai ngồi chễm chệ trên một cái ghế kê ngay cạnh sân khấu, mặc áo đen, khoanh tay trước ngực, không hề lo lắng khi gần trăm con người nhìn mình. Bất chợt chàng trai ngẩng lên, đôi mắt không hề trang điểm kẻ mắt đậm như mắt của anh chàng ca sĩ kia nhưng đẹp gấp mấy lần, chỉ là ánh mắt sắc như dao quét qua một lượt đủ để các khán giả và chính ca sĩ cũng lạnh xương sống.
Anh Long vẫn cố cười niềm nở:
“Xin hỏi, bạn là ai? Bạn có thể chỉ ra cho tôi những lỗi sai trong việc hát của tôi để tôi rút kinh nghiệm được không?”
“Hát dở thì nói thôi, đi qua thấy chương trình ca nhạc cứ tưởng hay lắm dè gì gặp phải thằng hát như bò rống lợn kêu.”
Anh Long tái mặt, một fan nam không thể chịu được nữa, đứng ra:
“Thằng kia, mày có giỏi thì lên hát đi xem có hay được như thế không?”
“Mới thế đã nổi quạu rồi à? Còn chưa nói thằng ca sĩ này nên giải nghệ đi là may rồi đấy.”
“Mày…Mày dám xúc phạm anh ấy sao? Mày chết đi!” – Anh chàng fan điên tiết lao vào.
Nhưng cánh tay anh ta chưa kịp động vào thì cậu thiếu niên đã túm lấy vặn một cái khiến anh ta mất đà ngã nhào, cánh tay đau như bị đứt ra vậy. Bảo vệ liền xông ra:
“Không được hành hung khán giả! Bắt lấy nó!”
Cậu thiếu niên vẫn ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng vô cảm, chỉ có nụ cười thì nở nhưng là nụ cười độc ác. BỐP BỐP BỐP! Lần lượt từng người bảo vệ khoẻ mạnh lực lưỡng bị hạ hết chỉ bằng vài quả đấm. Nhưng dù thất bại vẫn có người khác xông vào, từ bảo vệ, người quản lý, những người trong sân khấu cho đến khán giả. Họ quyết bảo vệ ca sĩ bằng được.
“Ngứa tay lắm rồi đấy nhé!”
Cậu thiếu niên đứng bật dậy, quăng cái ghế về phía khán giả. Cái ghế nhựa nhưng va vào đầu rất nhiều người khiến ai nấy choáng váng. Những người trong sân khấu cũng không khá là bao, kẻ gãy răng, người gãy tay chân, bầm dập thân thể. Một cuộc ẩu đả dữ dội thay cho buổi diễn ca nhạc lẽ ra đã rất thành công. Nhiều khán giả sợ hãi bỏ chạy tán loạn, họ quá hoảng sợ trước chàng trai lạnh lùng, vô cảm, không mảy may cảm xúc trước tiếng kêu thét, trước máu của những khán giả không may mắn đang rơi vì những vết thương không gây chết người nhưng cũng đủ đau đớn. Ở chàng trai ấy họ chẳng thấy gì ngoài một bóng đen bao phủ, nhất là đôi mắt chứa đầy hận thù khiến họ càng thêm khiếp đảm.
“Xin dừng lại đi!” – Ca sĩ Anh Long ở trên sân khấu hét lên. – “Đừng có làm hại người vô tội nữa!”
Cậu thiếu niên quay nhìn ca sĩ, chỉ cười khinh bỉ rồi lại quay ra phía những khán giả chưa chạy. Anh Long vội vã bổ nhào đến, giật luôn cái vòng tay trên tay cậu thiếu niên khiến cậu dừng ngay lại, gương mặt lạnh băng thay đổi ngay tức khắc. Anh Long nhìn cái vòng:
“Cái này có vẻ rất quan trọng với cậu ta…Không được để cậu ta có được nó!” – Nghĩ rồi anh đứng lên chạy thục mạng.
“Định chạy đi đâu?” – Giọng nói hắc ám vang lên đằng sau chàng ca sĩ.
“Tôi…” – Anh Long sợ run người khi cảm thấy lạnh người.
Bàn tay cậu thiếu niên xoay người anh lại và BỐP! Cú đấm giáng trọn vào gương mặt đẹp như hoa của chàng ca sĩ khiến anh ngã lăn ra đất, bẩn cả bộ quần áo hàng hiệu. Khán giả kêu thét lên, có kẻ quên cả sợ chạy về phía thần tượng. Cậu thiếu niên cúi xuống lấy lại cái vòng, không quên tặng cho Anh Long một cái nhìn sắc lẹm:
“Động vào cái này là coi như mày gõ cửa địa ngục đó!”
“Cảnh sát đến rồi!”
Tiếng xe cảnh sát vang lên. Cậu thiếu niên không một chút hoảng sợ, leo lên cái xe máy của mình và phóng vụt về phía ngõ ngách khác. Khi cảnh sát đến thì mọi thứ chỉ còn một đống hỗn loạn, sân khấu thì bị phá tung, người vẫn chưa hết hoảng loạn, còn kẻ gây ra đã biến mất.
Chiếc xe máy phóng ra đường khác. Chục tên áo đen bịt mặt đã đứng đó đợi, một thằng tung hô:
“Hoàng Vũ quá tuyệt, một mình hạ được nửa chỗ khán giả cùng thằng ca sĩ đó! Còn ai mạnh hơn cậu nữa đâu?”
“Cám ơn.” – Hoàng Vũ đáp lại lạnh tanh.
“Này, nghĩ cũng tội cái thằng ca sĩ đó. Đẹp trai, hát hay thế mà bị đánh chẳng hiểu vì sao.” – Thằng khác lên tiếng.
“Nếu thích nó thì cứ việc đi chuyển đổi giới tính.”
“Ấy ấy ý tôi không phải thế! Chỉ là ông chủ bảo cậu hãy gây ra một vụ ẩu đả, sao cậu không tìm người thường mà ẩu đả với người nổi tiếng làm chi vậy?”
“Tôi chỉ tìm chỗ đông người, và cái bọn khán giả đó là người thường còn gì. Tôi cũng đâu muốn ẩu đả với cái thằng ca sĩ đó, chỉ là…” – Hoàng Vũ nhìn vào cái vòng tay mình đang cầm.
“Vì cái vòng đó sao? Chẳng phải cậu cố tình để thằng ca sĩ giật được cái vòng à?”
“Ngu thế!” – Một thằng nói – “Cái thằng Anh Long đó lấy thứ mà Hoàng Vũ gài trên cái vòng thì được, chứ định cuỗm luôn cả vòng đi thì chắc nó đâm đầu vào chỗ chết rồi.”
“Cái vòng có phải cô gái nào tặng cho cậu không vậy?” – Lại một thằng nữa chêm vào – “Có cần sau khi mọi chuyện thành công thì chúng tôi bắt cô ta về làm bạn gái cậu không vậy?”
“Cô ta chẳng là gì với tôi hết!” – Hoàng Vũ nổ máy – “Giờ tôi không nghĩ đến đứa con gái nào ngoài Hương Ly hết, tôi chỉ cần mấy anh giúp tôi thanh toán cô ta, không cần đụng đến đứa con gái nào.”
Rồi Hoàng Vũ phóng xe đi. Mấy gã áo đen ở lại, túm tụm nhau xì xào:
“Cái thằng này chỉ biết nói dối!”
“Quá chuẩn! Chẳng là gì với nó mà nó giữ khư khư cái vòng tay đó như vậy à?”
“Quà của con gái với nó như rác, thế mà đứa con gái này thì hơi bị đặc biệt à nha.”
Hoàng Vũ vẫn lái xe đi, cậu nhìn cái vòng tay. Thực tình là cậu muốn vứt nó đi lắm, nhưng sao có cái gì đó cản cậu lại…
“Oáp sao mới sớm ra gọi nhanh thế? Làm nghề báo mệt thật!”
“Anh Bình, anh đã xong chưa đấy?”
“Cái việc cậu nhờ tôi đấy hả? Tôi viết bài đầy đủ rồi, mà cậu đã về nhanh ghê ta! Thế cậu đã thi hành nhiệm vụ chưa để tôi đăng bài lên đây.”
“Đăng đi!”
“Tôi thề là cả đời đi làm báo chưa bao giờ viết bài trước khi sự việc trong bài diễn ra thế này đâu đấy. Giật tít “Một vụ ẩu đả với các khán giả của ca sĩ Anh Long vào 6h sáng…” được không?”
“Không, tôi đâu có chỉ ẩu đả với khán giả. Ghi lại đi. Viết sao cho ra vẻ anh đã chứng kiến ấy. Có cần tôi miêu tả lại cho không vậy?”
“OK, lời văn của thiên tài như Hoàng Vũ thì bài báo nổi như cồn liền.”
“Nói nhiều, nhanh lên! Nhưng anh cũng phải đến tận chỗ Anh Long mà ghi thêm tin tức đi, cái bài báo “rập khuôn” chưa chắc là đầy đủ đâu.”
“Cậu uýnh cả ca sĩ cơ à? To gan vậy?”.
“Anh có vẻ cũng rất to gan khi cứ mở miệng hỏi mãi đấy.”
“Được rồi tôi không hỏi nữa, mà con bé Hương Ly đâu rồi?”
“Thế nào chẳng về rồi, hỏi ngu! Để dụ cô ta cùng nhóm bạn của cô ta ló mặt ra thì tôi mới phải thế này chứ. Tôi đâu có rảnh hơi mà đi đánh người.”
“Kế hoạch của ông chủ cũng giỏi thật đấy.. À nhưng tôi hỏi thêm tí, xin lỗi tôi nói nhiều quá nhưng tôi tò mò muốn biết cậu làm thế nào để chúng nó ló mặt ra đấy.”
“Đơn giản thôi, tôi biết cái vòng tay sáng loáng của tôi sẽ dễ được chú ý nên tôi gài một mảnh giấy nhỏ vào, cái thằng ca sĩ Long Leo kia giật được cái vòng thì ắt hắn đang cầm mảnh giấy đó rồi. Anh chỉ cần viết báo thì tự khác nhóm Hương Ly sẽ đến hỏi cái thằng ca sĩ đó và cuối cùng thì…”
“Thì cuộc chiến sẽ bắt đầu đúng không? Chà ôi tôi hóng đó nhá!”
Bình cúp máy. Hoàng Vũ nhìn cái vòng tay của Hương Anh, cười nham hiểm:
“Dẫu sao cũng phải cảm ơn nó!”
***
Mưa đã dứt rồi, nhưng sao nỗi đau thì cứ dâng lên chồng chất con tim? Cô gái ấy đã đi suốt đêm, đi từ thành phố biển đó trở về. Cô không hiểu sao cô không gọi một cái xe taxi nữa, chỉ dám hỏi đường những người đi làm đêm để về, vả lại cô cũng nhớ được chút đường nên không lạc. Mà có lạc thì cô cũng chẳng quan tâm! Cô thực sự muốn chạy đi thật xa, nhưng cô không thể, vì mọi chuyện chưa chấm dứt mà thậm chí còn đang bắt đầu. Máu từ trên miệng cô vẫn cứ chảy làm áo cô dính một màu đỏ tươi. Cái tát ấy quá mạnh, quá đau, cô chưa bao giờ nhận một cái tát nào đau hơn thế. Càng nghĩ cô càng sợ, đôi mắt dịu dàng biến thành đôi mắt của bóng đêm, của hận thù ấy khiến cô rùng mình. Ánh mắt ấy không còn yêu thương cô nữa mà đang muốn tìm cô, giết chết cô!
“Lan! 7h sáng rồi dậy quét sân đi!”
“Tôi biết rồi, anh cũng đi làm việc đi Cường ạ.”
Lan mở cửa, ngáp ngắn ngáp dài cầm cái chổi quét sân. Đêm qua mưa nên sân bẩn chết mất, mà cái sân nhà này thì rộng khiếp đi được. Đang lúi húi quét dọn thì Lan giật mình nhìn ra ngoài cổng. Hương Ly, là Hương Ly! Cô vội vã mở cổng, không tin vào mắt mình nữa. Hương Ly ướt sũng người, mặt và áo dính máu, tóc tai rũ rượi, trông nhìn thật thảm.
“Hương Ly, em sao thế này? Nói chị nghe coi!”
“Em sẽ nói cho chị sau! Tú Phong, Tú Phong đâu?”
“Từ lúc em đi thì cậu ấy giam mình trong phòng, gọi mãi cũng có ra đâu.”
Hương Ly chạy vội lên nhà. Cô đập cửa phòng Tú Phong:
“Tú Phong, anh có ở trong đó không?”
Không có tiếng trả lời. Nhưng có người.
Cậu thiếu niên ngồi trong góc phòng, trốn trong bóng tối. Đôi mắt cậu đầy đau khổ và buồn bã, mới một ngày mà cậu đã gầy đi rất nhiều. Nghe tiếng gọi thân thuộc, cậu giật mình ngẩng lên nhưng nhận ra có gặp cô thì được gì chứ? Thà đừng gặp mặt nhau còn hơn. Thế là cậu vẫn cứ im lặng.
“Em biết anh trong đó, anh mở cửa đi! Tú Phong, nghe em nói không?”
“…”
“Em xin lỗi, là em sai! Em đã nghi ngờ anh! Kẻ đã hại em không phải anh, mà là…”
Tú Phong nghe đến thế giật mình, vội đứng dậy mở cửa. Nhìn bộ dạng Hương Ly lúc này, cậu quên cả việc cô đang nói, hốt hoảng:
“Hương Ly, em làm sao thế này? Bị thương à?”
“Không phải, em chỉ bị…”
“Hoàng Vũ đánh em sao?”
“Sao anh biết…?”
“Vết tay cậu ta vẫn còn ở trên mặt em đây! Tại sao lại thế? Sao cậu ta dám…” – Tú Phong tức giận.
“Chuyện đó không quan trọng nữa, chỉ là Hoàng Vũ…” – Hương Ly không nói nổi nữa, cô mất sức quá nhiều, gục xuống.
Tú Phong vội đỡ lấy cô:
“Hương Ly, Hương Ly! Cường, Lan đâu ra giúp tôi cái!”
“Hương Ly, cậu tỉnh lại rồi.”
Hương Ly khẽ mở mắt. Cô đang nằm trong phòng mình, xung quanh cô không chỉ có Tú Phong mà còn có Tùng Lâm, Bảo Nam, Hương Anh và mẹ Hương Ly. Ai cũng đang nhìn cô lo lắng. Bảo Nam cười an ủi cô:
“Cậu mất sức quá nhiều nên bị ngất đi thôi, không sao đâu. Ngồi dậy ăn gì đi cho đỡ mệt.”
“Cám ơn cậu, Bảo Nam!”
“Hương Ly, rốt cuộc là giữa cậu và