Hạt mưa ngày ấy - Chương 05.1
CHƯƠNG 5: KẾT THÚC NÀO CHO ĐỊNH MỆNH?
(1) Cuộc chiến của những hận thù
Đêm xuống. Cái vắng lặng khiến cho cô không thể ngủ được. Ngày mai, tối mai, cô sẽ phải đến đó. Đến đó để làm gì? Liệu rằng ngày mai có chuyện gì sẽ xảy ra? Cô sẽ biết được những kẻ đã hại cô suốt một thời gian qua là ai ư? Một mớ câu hỏi hỗn loạn trong đầu cô, cô chẳng thể nào giải thích được. Cô nằm trong chăn, nhìn ra cửa sổ, nhìn về những ký ức hư vô của tháng ngày nơi đâu xa lắm…Xa lắm rồi những tiếng cười đùa vui, những kỷ niệm yêu dấu bên nhau, được yêu thương, bảo vệ, chở che, sống một cuộc sống bình yên như bao con người khác.
“Em ngủ rồi à?” – Tiếng Tú Phong ở bên ngoài.
“Chưa! Anh vào đi.”
Tú Phong khẽ đẩy cửa bước vào. Từ lúc về đến giờ cô mới nhìn cậu. Cậu gầy đi nhiều, đôi mắt đẹp thoáng buồn khiến cô tự dưng thấy đau lòng. Hình như giờ cô chỉ nghĩ đến ai kia mà quên mất cậu rồi.
“Muộn rồi đấy, em không ngủ được à?” – Cậu ngồi xuống cạnh cô.
“Em lo cho ngày mai…”
“Có gì phải lo chứ? Những kẻ độc ác thì rồi cũng phải trả giá thôi, sẽ không sao đâu.” – Tú Phong càng lúc càng dịu dàng nhiều hơn.
“Em sợ có chuyện gì chẳng lành sẽ xảy ra, đến lúc đó sẽ còn liên luỵ đến những người đi cùng em. Anh thực sự muốn đi cùng em sao?”
“Hương Ly, em nghĩ anh là ai vậy?” – Tú Phong ôm chặt lấy Hương Ly – “Anh phải đi cùng em để bảo vệ em chứ!”
“Em không xứng đáng để anh ở bên em như vậy…”
“Đừng có nói linh tinh! Coi như Tú Phong này sinh ra là để gặp em rồi. Được yêu em, ở bên em, đó là điều mà cả đời này anh sẽ không bao giờ hối hận, hiểu chứ? Cho dù ngày mai có chết đi chăng nữa thì…”
“Anh không được nói gở!” – Hương Ly ngắt lời cậu – “Em không cho anh nói mấy lời đó!”
Tú Phong mỉm cười trìu mến, ôm Hương Ly chặt hơn:
“Nếu mọi chuyện kết thúc, em sẽ ở bên anh chứ?”
Hương Ly giật mình.
“Em hứa sẽ ở bên anh cho dù có chuyện gì xảy ra.”
Cô đã hứa thế với ai kia, giờ đây Tú Phong lại hỏi cô câu đó ư? Cô sẽ trả lời sao đây? Chẳng lẽ cô lại hứa với cậu? Thế không phải cô “hai mặt” quá sao?
“Em không biết mọi chuyện có kết thúc được không…”
“Không sao đâu!” – Tú Phong dụi dụi vào mái tóc cô – “Không kết thúc thì chúng ta cũng sẽ không xa nhau nữa, em yên tâm đi.”
Hương Ly nghẹn ngào:
“Tại sao anh phải tốt với em thế? Em đã không tốt với anh. Em là một con người ích kỷ, rồi sẽ có ngày em làm tổn thương anh như đã làm tổn thương…”
“Đừng có nói linh tinh!”
Dứt lời, Tú Phong đã xoay người Hương Ly lại đặt lên môi cô một nụ hôn không cho cô nói thêm gì nữa. Một nụ hôn chan chứa tình yêu, nhẹ nhàng mà ấm áp, nhưng mà…
Tú Phong nhìn Hương Ly, mỉm cười:
“Anh hiểu cảm giác của em, em không cần phải vội vã. Anh tin là rồi em sẽ nhận ra tình cảm của em là dành cho ai, còn anh, anh sẽ luôn dành tình cảm ình em thôi.”
“Tú Phong…” – Hương Ly rưng rưng lệ, ôm chặt lấy cậu – “Em thực sự muốn chỉ có thể yêu một mình anh!”
“Anh hiểu mà.” – Tú Phong cúi xuống ôm cô trong vòng tay mình – “Em ngủ đi để lấy sức. Nhớ mơ về anh đó.”
“Được rồi em sẽ mơ về anh cả đêm.” – Cô mỉm cười.
Tú Phong đứng lên rồi đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại thì nụ cười của cậu tắt ngay. Cậu thở dài:
“Nụ hôn của em…là của người khác rồi đúng không?”
Sáng hôm sau. Cơn mưa đêm đã tạnh nhưng trời vẫn cứ âm u xầm xì. Chắc trời cũng biết hôm nay sẽ không phải ngày vui vẻ gì. Tú Phong dậy rất sớm, cậu sang phòng Hương Ly thì thấy cô còn đang ngủ. Gương mặt cô khá bơ phờ hốc hác, cậu hiểu ngay đêm qua cô không ngủ được, mệt quá nên giờ mới thiếp đi. Cậu bước vào, ngắm gương mặt cô đang ngủ. Cô thật xinh đẹp với nước da trắng, làn môi hồng, vầng trán cao thông minh. Một người con gái xinh đẹp, thông minh như thế lẽ ra phải có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc mới đúng chứ, vậy mà bao quanh cô lúc này chỉ có hận thù và bi kịch.
Tú Phong khẽ vuốt nhẹ má cô. Cô vẫn ngủ. Chỉ có lúc này là những giây phút bình yên nhất của cô.
“Ủa Phong dậy sớm ghê ta? Cậu đi đâu à?” – Đúng lúc đó Lan đang quét dọn đi qua.
“Ừ! Tôi có việc phải đi một chút, chị đừng nói gì với Hương Ly nhé. Em nghĩ là cô ấy sẽ không thích việc em đi cho lắm.”
“Được rồi đi nhanh rồi về nhé.”
Tú Phong nhanh chóng ra khỏi nhà, đến bệnh viện. Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, cô bé ấy vẫn nằm trên giường, đôi mắt mông lung nhìn ra phía cửa sổ.
“Ngọc Thuỷ!”
“Hả? Anh! Là anh ư?” – Gương mặt Ngọc Thuỷ tươi hẳn.
“Em khoẻ không? Mấy ngày rồi anh không đến thăm em.”
“Không sao, em đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng có vẻ anh đến không đơn thuần là thăm em.”
“Em biết hả?”
“Sao em không biết? Có phải tối nay các anh cùng công an sẽ chạm trán với H.V.H nên giờ anh muốn đến biết vài thông tin về bọn chúng đúng không?”
“Ừ, anh không muốn Hương Ly phải chịu khổ nữa nên anh muốn giúp cô ấy…”
“Em hiểu! Nhưng rất tiếc là trong suốt 5 tháng qua em chẳng biết được thêm nhiều điều gì về bọn chúng cả. Chúng đều là một nhóm “giấu mặt” nên em rất xin lỗi, em không có thông tin gì cho anh được rồi.”
Tú Phong buồn rầu, quay đi:
“Không sao, em không biết thì thôi vậy.”
“Chờ đã, anh đã đến rồi lại về thì vô ích quá, em có cái này may ra giúp được anh đây!”
Tú Phong quay lại, Ngọc Thuỷ lấy ra một cái ống, à không, nhìn nó giống cây pháo. Trên cây pháo có khắc 3 chữ H.V.H rõ ràng.
“Cây pháo này chỉ có thành viên H.V.H mới có, dùng để thông báo cho đồng đội khi mình gặp nguy hiểm để đồng đội tới cứu. Nếu anh dùng cái pháo này thì sẽ làm cho bọn chúng ló mặt ra thôi. H.V.H nổi tiếng là một nhóm ẩn nhanh như người nhện mà, khi ném cái pháo này chúng nó sẽ tưởng đồng đội mình bị làm sao thì sẽ lộ diện, đến lúc đó cảnh sát chỉ có việc tóm gọn thôi.”
“Nhỡ đâu chúng nó đã tập hợp hết đồng đội lại thì nghe tiếng pháo sẽ biết âm mưu của mình mà?”
“Nhóm H.V.H có số lượng nhiều không đếm được anh không biết sao, trăm người chứ đâu ít, đại đa số ở đây, có một phần nhỏ nữa đang ở các thành phố khác. Chúng nó là “nhóm giang hồ” mà. Nhưng hầu như chúng tồn tại là nhờ gã chủ nhân, chỉ cần chiến thắng được gã là được.”
“Cái gã Nguyễn Tuấn Hoàng đó hả?”
“Công an cho các anh biết tên hắn à? Có lẽ là hắn đấy, hắn rất đáng sợ, để hắn lộ diện là điều khó! À còn một điều nữa, việc nổ pháo là phải thật cẩn thận, nếu nổ pháo xong mà chúng nhảy ra tưởng là “đồng đội” thì coi như các anh thành công, còn nếu chúng đồng loạt nổ pháo của chúng thì có nghĩa các anh bị phát hiện rồi đó, cái này là quy luật riêng của bọn chúng nên cũng không phải thắc mắc đâu, lúc đó việc tìm được gã Tuấn Hoàng coi như…”
“Ngọc Thuỷ, cám ơn em nhiều lắm!”
Ngọc Thuỷ quay lại nhìn Tú Phong, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn cậu, nở một nụ cười buồn:
“Em chỉ muốn giúp anh, em đã sai trái quá nhiều, nên làm được một điều tốt cho anh là em thấy mình nhẹ lòng hơn một chút rồi.”
“Ngọc Thuỷ, anh tha thứ cho em mà, đừng dằn vặt nữa!”
“Anh tha thứ nhưng liệu người khác có tha thứ cho em?”
“Người khác?”
“Có thể anh hiểu em nhưng nếu là người khác, nhất là những người 5 tháng qua đã phải hứng chịu sự hận thù vô cớ của em thì họ sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Phải, em không xứng đáng được tha thứ, dẫu sao số phận em đã thế rồi, cuộc đời em sẽ luôn chỉ là đau khổ thôi…”
“Ngọc Thuỷ à…”
“Nhưng có một sự thật sẽ không bao giờ thay đổi: anh Tú Phong là người quan trọng nhất với em, vì anh em không còn sợ gì nữa.”
Tú Phong mỉm cười nhìn Ngọc Thuỷ:
“Mọi người chắc chắn sẽ tha thứ cho em! Hãy sống thật tốt ngay cả khi không có anh, hiểu chứ? Với anh, em là một cô bé tốt, có tấm lòng nhân hậu, trong sáng, lạc quan nhất.”
Ngọc Thuỷ rưng rưng nước mắt, mỉm cười thật tươi. Chưa bao giờ cô thấy vui như vậy. Chỉ cần Tú Phong luôn tha thứ cho cô, nghĩ cô như vậy là cô thấy hạnh phúc lắm rồi.
“Tú Phong, hãy sống hạnh phúc nhé!” – Cô bé nói vọng theo khi Tú Phong đã bước đi.
Tú Phong mỉm cười quay đi thật nhanh để cô không nhìn thấy những giọt nước mắt đã rơi. Liệu tối nay cậu còn có thể trở về để gặp cô bé nữa không? Hay là hận thù sẽ khiến cậu không thể trở lại được nữa, vĩnh viễn rời xa thế gian này đúng như lời đe doạ của Hoàng Vũ? Cậu sẽ chết, có thể lắm chứ! Vì Hoàng Vũ rất hận cậu, cũng như những kẻ đó, cậu biết điều đó. Nhưng có chết vì sự bình yên của Hương Ly thì cậu đâu có hối hận chứ! Cậu yêu Hương Ly có khác gì Hoàng Vũ chứ, chỉ là nếu đo về độ mãnh liệt thì cậu thua cậu ta thật…
Cầm cây pháo trở về, Tú Phong đã thấy Hương Ly đợi mình ở cổng.
“Em ở nhà một mình à?”
“Ừ, hôm nay giúp việc cũng đi nghỉ mát hết, nhất là ông bà Lan – Cường đó, một lúc là rủ nhau đi chơi.”
“Hai người đó là thế mà, từ khi vào làm giúp việc cho nhà anh là cứ dính lấy nhau, cãi nhau chí choé nhưng biết đâu đấy.” – Tú Phong cố cười đùa.
“Anh đi gặp Ngọc Thuỷ phải không?”
“Hả? Em biết sao? Anh đã bảo con mụ Lan…”
“Chị ấy có nói gì với em đâu, em đoán mà. Em có thể biết anh đi đâu chứ, nhưng đừng lo, em không giận đâu. Anh đi nhờ em ấy chuyện gì à?”
Tú Phong nghe cô nói vậy thì yên tâm, cầm cây pháo lên và kể lại cho cô mọi chuyện. Nghe xong, cô mỉm cười:
“Em sẽ nói lại với chú Minh, kế hoạch chắc chắn thành công thôi. Ngọc Thuỷ thông minh lắm, em nợ em ấy một lời cảm ơn đấy.”
“Không sao đâu, em ấy cũng muốn em bình yên mà.”
Hương Ly cố nén xúc động:
“Anh làm những việc này…đều là vì em thật sao?”
“Tất nhiên rồi, không vì em thì vì ai chứ?”
“Anh có biết Hoàng Vũ đã đe doạ thế nào không? Cậu ta có thể giết anh thì sao?” – Hương Ly nhìn Tú Phong, nước mắt lã chã rơi.
“Em nghĩ anh sợ câu đe doạ đó sao?”
“…”
“Anh đã nói rồi, anh sẽ luôn ở bên em và bảo vệ em đến phút giây cuối cùng. Em không được đánh mất lòng tin vào tình cảm của anh! Anh sống vì em, và chết cũng sẽ là vì em. Định mệnh đưa chúng ta gặp nhau, thì anh sẽ không bao giờ buông tay. Nếu chết thì cái chết đó cũng sẽ là để bảo vệ bình yên của em, như thế thì anh sẽ lại càng chứng minh được tình yêu của mình, như vậy không phải tốt hay sao?”
“Tú Phong, anh sẽ không chết! Em sẽ không để cho anh gặp nguy hiểm đâu.”
“Được rồi, sẽ ổn thôi.” – Tú Phong bước tới hôn lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào hơn nữa rồi ôm chặt cô vào lòng.
Cô cũng ôm lấy cậu, ôm thật chặt. Cô có linh cảm đêm nay, liệu có ai sẽ rời xa cô không? Cô rất sợ nếu đó là Tú Phong…Không, sẽ không có chuyện đó đâu!
Thời gian trôi đi thật nhanh. Mặt trời kia đã lặn sau chân trời đỏ rực màu máu nhường chỗ àn đêm. Mây trời vần vũ, gió thổi giật mạnh. Dự báo thời tiết mỗi nhà đều báo rằng đêm nay sẽ có mưa rất lớn. Bên cửa sổ, cô gái trẻ dường như chẳng để ý đến cái dự báo thời tiết đó. Trời có mưa lớn hay mưa nhỏ thì cô cũng phải đi. Đêm nay sẽ là đêm định mệnh của đời cô, để cô biết được những gì đã xảy ra với mình.
Hôm nay, cô xoã tóc. Mái tóc mượt mà không được buộc gọn lên mà xoã ra. Trong cơn gió, mái tóc tung bay khiến cô thêm muôn phần xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng chất chứa bao nỗi niềm. Cô đưa tay lên mái tóc đang che đi con mắt bên phải. Con mắt này, dường như nó giờ là một thứ vô dụng trên mặt cô. Nó không biết nhìn, không biết lay động, không biết tuôn rơi lệ. Phải, nó không biết khóc như con mắt bên trái của cô. Có lẽ nó vô cảm hơn cả trái tim nữa… Thôi đã đến giờ rồi, cô đi xuống nơi những người bạn đã đợi cô. Không chỉ có Tú Phong, Bảo Nam, Tùng Lâm, Hương Anh mà đội công an cũng đã đến. Chú Minh