Thân Giang Kiệt ngẩn ngơ nhìn ngắm dáng vẻ mê người cũng vũ điệu mị hoặc trước mắt mình. Sau vai nàng, con bướm màu đỏ yêu kiều, diễm lệ ẩn dưới tấm vải áo mỏng tang, thoắt ẩn thoắt hiện theo từng động tác uyển chuyển. Phút chốc, Thân Giang Kiệt không khống chế được hỏa dục bừng bừng.
Nhìn thấy thái độ của Thân Giang Kiệt, đám quan lại quần thần bên dưới đại điện mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Những lão già cổ hủ làm quan hai ba đời đều chẳng mấy hài lòng với biểu hiện của hắn. Hắn là Hoàng đế trẻ tuổi, đăng cơ chưa được bao lâu, cần lao thì có cần lao, nhưng vẫn bị thế lực Thôi gia khống chế. Nay Vương Chi Lăng là con cờ trong tay Thôi gia, nàng không những là Hoàng hậu nắm quyền quản lý lục cung, mà còn chiếm được thánh tâm, nếu độc sủng ở hậu cung thì hậu quả khôn lường. Trái ngược với đám lão thần, nhóm tân quan lại cảm thấy Đế Hậu hòa hợp mới là phúc của bá tánh Thiên Quốc.
Không chỉ đám quan lại đại thần trong triều, hậu cung phi tần khi nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của Thân Giang Kiệt cũng vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của Vương Chi Lăng cũng không khỏi trầm ngâm nghĩ ngợi. Có kẻ ngưỡng mộ, có kẻ ghen ghét, cũng có kẻ đã lên sẵn kế hoạch hãm hại Vương Chi Lăng, độc chiếm sự sủng ái của Thân Giang Kiệt, từng bước từng bước đi lên phụng vị.
Thân Giang Kiệt mải mê ngắm nhìn thân thể nuột nà uyển chuyển của Vương Chi Lăng, không còn tâm trí để ý mọi sự xung quanh mình. Mà bên dưới đại điện, Hách Đằng cũng ngẩn ngơ trước vũ điệu mê người kia. Nhìn Vương Chi Lăng khiêu vũ, hắn không ngừng nghĩ đến những ngày nàng còn trong khuê các, vẫn là thiên kim tiểu thư nhà họ Vương, từng hứa hẹn thành thân với hắn.
Hách Đằng chìm đắm trong nhan sắc động lòng người của Vương Chi Lăng, không để ý đến bản thân mình đã thất thố trước mặt Hoàng đế cùng các phi tần. Hiền phi là người tâm tư kín kẽ lại tinh tế, biểu cảm trên gương mặt của Thân Giang Kiệt lẫn Hách Đằng đều không qua được đôi mắt của nàng ta. Hiền phi không thể không thừa nhận, nàng ta chưa bao giờ thấy Thân Giang Kiệt nhìn nữ tử nào một cách đắm say như thế.
- Hách tướng quân dường như rất thưởng thức vũ điệu của Hoàng hậu nương nương.
Hiền phi nói ra một câu, không to, không nhỏ, cố ý để Thân Giang Kiệt nghe thấy. Thế nhưng, trái với dự tính của nàng ta, Thân Giang Kiệt hoàn toàn bất động thanh sắc mà ngắm nhìn Vương Chi Lăng.
Tiếng nhạc mỗi lúc một dồn dập như đi vào hồi kết, Vương Chi Lăng kết thúc điệu múa mê người kia, hướng về phía Thân Giang Kiệt cùng Thôi Thái hậu cúi mình hành lễ. Thân Giang Kiệt vẫn không thể rời mắt khỏi nàng, cả người cứ như ở trên mây, ai gọi cũng không nghe thấy.
Thôi Thái hậu liếc nhìn ánh mắt đang đắm đuối nhìn Vương Chi Lăng của Thân Giang Kiệt, cảm thấy vô cùng hài lòng, xem như công sức bày binh bố trận từ đầu đến nay đã được đền đáp xứng đáng. Hiện tại, chỉ cần Thân Giang Kiệt sủng ái Vương Chi Lăng, thế lực của Thôi gia và Vương gia ở tiền triều sẽ được củng cố đáng kể.
- Hoàng đế, Hoàng đế!
Thái hậu lên tiếng gọi tỉnh Thân Giang Kiệt, hắn giật mình một cái, ngơ ngác quay sang nhìn dưỡng mẫu, lúc này mới phát hiện ra từ nãy đến giờ bản thân mình như lạc vào mộng cảnh.
- À, Hoàng hậu múa đẹp lắm, khụ khụ… hậu cung nên học hỏi, học hỏi…
Thân Giang Kiệt phát hiện ra bản thân mình vừa thất thố trước mặt Thái hậu, chúng phi tần lẫn văn võ bá quan, hắn không ngừng ho khan chữa thẹn. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, dò xét biểu cảm của đám quan lại, vô tình lại bắt gặp ánh mắt si mê, đắm đuối mà Hách Đằng nhìn Vương Chi Lăng.
Lửa giận trong lồng ngực Thân Giang Kiệt rất nhanh liền bốc lên, lan ra khắp tứ chi. Hắn híp đôi mắt phượng, nhìn Hách Đằng tràn đầy nguy hiểm. Chỉ tiếc là kẻ si ngốc kia trong mắt chỉ có mỹ mạo của Vương Chi Lăng, hoàn toàn không biết đến bản thân đang dạo chơi ở Quỷ môn quan.
Thân Giang Kiệt chán ghét nhìn Hách Đằng, sự nhỏ mọn ích kỷ trong hắn bắt đầu trỗi dậy. Không biết hắn nghĩ gì, liền phất tay ra hiệu cho Vương Chi Lăng tiến lại gần mình.
Vương Chi Lăng có chút khó hiểu, nhưng nàng vẫn không chút chần chừ, đi về phía Thân Giang Kiệt.
Vương Chi Lăng tiến lại gần Thân Giang Kiệt, nàng vừa mới tiến lại gần hắn một chút, Thân Giang Kiệt đã bất ngờ nắm lấy tay nàng, kéo mạnh về phía mình. Vương Chi Lăng hoảng hốt suýt kêu lên, nàng lảo đảo ngã nhào vào lòng Thân Giang Kiệt.
- Bệ hạ…
Thân Giang Kiệt không thèm quan tâm đến vẻ mặt khó xử của Vương Chi Lăng cũng những lời xì xào bàn tán của đám quan lại, đại thần và chúng phi tần. Hắn ôm nàng trong tay, bàn tay siết chặt lấy tấm lưng mảnh dẻ, còn cố ý xoa xoa nắn nắn, khiến cho Vương Chi Lăng toàn thân cứng đờ.
- Nàng không định mời trẫm một ly à?
Thân Giang Kiệt nhướn nhướn mày nhìn Vương Chi Lăng, khiến nàng cảm thấy có chút khó xử. Đáng lẽ nàng phải chủ động dâng rượu cho hắn mới phải, nhưng hành động đột ngột của Thân Giang Kiệt khiến nàng vô cùng lúng túng.
Vương Chi Lăng nâng lên