Vương Chi Lăng ngồi ở trên giường, hồi hộp chờ đợi một lúc lâu, Thân Giang Kiệt mới bước vào. Thực lòng nàng chỉ muốn quay đầu bỏ chạy khi vừa nhìn thấy hắn, một chút cũng không cam tâm tình nguyện cùng hắn trải qua một đêm xuân.
Thế nhưng, nàng còn có thể làm gì? Nàng từ lâu đã gả vào hoàng thất, làm chính thê của hắn, trên cả danh nghĩa lẫn thực tế, nàng đều đã là thê tử của hắn rồi.
Thân Giang Kiệt chậm rãi tiến vào bên trong tẩm phòng, nhẹ nhàng vén từng bức màn, dần dần đến gần long sàng nơi Vương Chi Lăng đang ngồi. Hắn đường đường là Hoàng đế Thiên Quốc, lại cảm thấy bản thân mình dường như chưa bao giờ hồi hộp như lúc đứng trước Hoàng hậu của hắn, thực không thể hiểu được!
Thân Giang Kiệt bước đến bên tấm rèm cuối cùng, chậm rãi vén lên, Vương Chi Lăng cũng cùng lúc hướng mắt nhìn lên. Nàng ngây người một lúc, nhìn Thân Giang Kiệt một thân nội y màu vàng để lộ khuôn ngực màu đồng rắn chắc, cùng mái tóc ẩm ướt rũ xuống bên đôi mày kiếm, trên khuôn mặt không còn nét lãnh đạm vô cảm thường ngày, mà có gì đó ôn nhu, thâm tình.
Mãi một lúc sau Vương Chi Lăng mới hoàn hồn, nàng vội quỳ xuống hành lễ, nhưng chân chưa chạm đất, thì một bàn tay đã nhẹ nhàng nâng cánh tay nàng. Thân Giang Kiệt dịu dàng nói:
- Không cần đa lễ.
Thân Giang Kiệt đỡ tay Vương Chi Lăng, đưa nàng lên long sàng, ngồi ngắm nhìn dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng cũng thân thể mềm mại thơm nhè nhẹ. Hôm nay Vương Chi Lăng mặc bộ trung y dài đến gót chân, hai bên xẻ tà để lộ đôi chân trần gợi cảm. Thân thể nàng trắng mịn, thơm lừng, mái tóc đen nhánh dài đến nửa đùi, thoang thoảng mùi bồ kết. Thân Giang Kiệt nắm một lọn tóc ở trước ngực nàng, đưa lên mũi hít hà, hương thơm này thực khiến người ta toàn thân đều thả lỏng, thư thái.
Vương Chi Lăng ngồi nắm chặt góc áo, toàn thân căng thẳng đến không dám thở mạnh. Ký ức đêm hôm đó đối với nàng vẫn là một cơn ác mộng. Thế nhưng, hiện tại, đối diện nàng, Thân Giang Kiệt như biến thành một con người khác. Hắn dịu dàng, ôn nhu, ánh mắt không còn sự lạnh lẽo, chán ghét thường thấy đối với nàng. Vương Chi Lăng có chút ngỡ ngàng, không thể thích nghi với sự khác lạ của Thân Giang Kiệt, nhưng nếu hắn có thể duy trì đối xử nhẹ nhàng với nàng như hiện tại, cuộc sống của nàng có lẽ sẽ dễ thở hơn.
Thân Giang Kiệt nhìn dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của Vương Chi Lăng, bất giác cảm thấy nàng thực đáng yêu. Hắn đưa tay ve vuốt gò má non mịn, trắng trẻo của nàng, cảm giác như bàn tay hắn đang chạm vào thứ tơ lụa thượng hạng nào đó, yêu thích đến không nỡ buông tay. Thân Giang Kiệt biết nàng đang căng thẳng, hắn liền không nghĩ ngợi gì, ôm nàng vào lòng, xoa xoa đầu nàng.
- Chi Lăng ngoan, đừng sợ, trẫm sẽ không làm đau nàng như lần trước, trẫm sẽ yêu thương nàng, được không?
Vương Chi Lăng bỗng nhiên cứng đờ cả người, không thể ngờ được Thân Giang Kiệt đối với nàng lại dịu dàng như vậy. Hắn còn nói ra lời tâm tình ngọt ngào kia, khiến cho cô nương chưa hiểu phong tình như nàng có chút ngượng ngùng. Dù là trước đây khi nàng ở bên Hách Đằng, Hách Đằng cũng chưa một lần có lời nói dịu dàng với nàng như vậy, lần nào gặp nàng cũng chỉ biết gãi đầu gãi tai, lắp ba lắp bắp. Vương Chi Lăng chưa từng bài xích cách thể hiện của Hách Đằng, chỉ là… nàng không thể không thừa nhận lời mật ngọt của Thân Giang Kiệt khiến nàng cảm thấy dễ chịu.
Thân Giang Kiệt nhẹ xoa xoa gò má Vương Chi Lăng, không hiểu vì sao, đối với nàng, hắn chỉ muốn dùng hết thảy ôn nhu và dịu dàng của bản thân mà đối xử. Hắn nhẹ hôn lên mắt Vương Chi Lăng, xoa xoa bàn tay nàng, rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi môi hồng hào, chín mọng như quả anh đào của nàng.
Cảm giác vẫn như lần đầu hắn hôn nàng trong hòn giả sơn kia. Vương Chi Lăng là nụ hôn đầu của Thân Giang Kiệt, đối với hắn, đôi môi của nàng cất giữ chút dịu dàng, ngọt ngào không nên có ở một bậc Đế vương như hắn, nhưng cũng chính là kỉ niệm mà hắn muốn gìn giữ nhất.
Thân Giang Kiệt nhấm nháp, tận tưởng vị ngọt trên đôi môi của Vương Chi Lăng. Hắn nhẹ tách mở đôi môi nàng, luồng lưỡi vào bên trong khoang miệng ấm áp thoang thoảng hương thơm của nàng. Trong khi đó, Vương Chi Lăng toàn thân cứng đờ, căng thẳng đến mức môi lưỡi nàng hoàn toàn không chịu phối hợp với Thân Giang Kiệt.
- Thực sự là nàng.
Thân Giang Kiệt ôm Vương Chi Lăng nằm xuống chiếc giường êm ái, rộng lớn, thanh âm hắn như có chút kinh hỉ khó diễn tả bằng lời. Hắn luồng tay vào mái tóc nàng, xoa nắn da đầu đang run lên vì sợ của nàng, động tác dịu dàng đến khó tin. Một tay hắn ôm lấy thắt lưng tinh tế của Vương Chi Lăng, xoa xoa lưng nàng như muốn dỗ dành nàng.
Nụ hôn của Thân Giang Kiệt từ dịu dàng trở nên nồng nàn và nóng bỏng. Hắn nhấm nháp chiếc lưỡi non mềm vừa bị hắn bắt được, mút lấy nó, khiến mật ngọt nơi đầu lưỡi bắt đầu tiết ra. Thân Giang Kiệt tham lam nuốt lấy, cảm giác ngọt ngào đến mức khiến hắn như ngây dại.
Thân Giang Kiệt trượt môi mình xuống chiếc cổ thiên nga trắng muốt của Vương Chi Lăng, dụi đầu