Bệ hạ như vậy là muốn cấm túc thần thiếp?
Vương Chi Lăng mở to đôi mắt nhìn Thân Giang Kiệt, trong mắt nàng chất chứa sự thất vọng xen lẫn đau lòng.
- Chi Lăng, trẫm…
- Hôm trước Bệ hạ vừa nói tin tưởng thần thiếp.
Vương Chi Lăng quay mặt đi, rời khỏi vòng tay của Thân Giang Kiệt, nàng buồn bã cúi đầu, nhìn vào một điểm cố định dưới nền nhà, môi mím chặt lại. Thân Giang Kiệt nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng, bất giác cảm thấy xót xa xen lẫn khó xử.
- Chi Lăng, trẫm hứa sẽ không bỏ mặc nàng…
- Thần thiếp hiểu.
Vương Chi Lăng ngước đôi mắt sớm đã ẩn ẩn một tầng nước, nhìn Thân Giang Kiệt với vẻ tủi thân, bi ai. Nàng thở dài một hơi, thanh âm dịu dàng, ngoan ngoãn nhưng vẫn không giấu được sự bướng bỉnh:
- Bệ hạ có điều khó xử, thần thiếp không dám không hiểu đại cục. Xưa nay hậu cung tiền triều luôn có quan hệ mật thiết, Bệ hạ vì để an ủi Thượng thư lệnh mà cấm túc thần thiếp, thần thiếp đương nhiên không dám trái lệnh. Chỉ là, thần thiếp chịu cấm túc ở Chiêu Dương cung, cũng mong có chút thời gian yên tĩnh suy ngẫm, không muốn bị bất cứ ai làm phiền.
Thân Giang Kiệt sững sờ, không tin được Vương Chi Lăng lại giận dỗi đến mức không cho hắn đến Chiêu Dương cung. Nàng nói không muốn bất cứ ai làm phiền, một mặt không muốn bị chúng phi tần rình rập hãm hại, nhưng cũng chính là muốn nói với hắn, nàng không cần hắn ghé đến thăm nàng.
- Chi Lăng, nàng không phải muốn cự tuyệt cả trẫm chứ?
- Thần thiếp mang tội bị cấm túc, đương nhiên không dám làm phiền Bệ hạ!
Vương Chi Lăng giận dỗi xoay người về phía Thân Giang Kiệt. Nàng biết nàng dù là thê tử nhưng cũng là thần tử, hắn là Hoàng đế Thiên Quốc, nàng đối với hắn chỉ có phục tùng không thể chống đối. Hơn nữa trước khi sủng ái nàng, hắn vẫn một mực lạnh nhạt nàng, luôn tìm cách bắt bẻ nàng, nàng tưởng bản thân mình đã quen với thái độ và cách hành xử đó của hắn. Thế nhưng lần này, Vương Chi Lăng lại vì Thân Giang Kiệt cấm túc mình mà cảm thấy ủy khuất lẫn thất vọng, nói nàng giận dỗi hắn cũng không phải không đúng.
Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đều không hiểu, chính vì nàng hiện giờ đối với hắn đã động tâm, nên càng trông mong, lại càng dễ thất vọng, càng dựa dẫm, lại càng dễ cảm thấy bị bỏ rơi.
Thân Giang Kiệt biết Vương Chi Lăng chỉ đang giận hờn, liền mạnh dạn ôm nàng từ phía sau, định an ủi nàng vài câu. Thế nhưng Vương Chi Lăng quyết tâm lạnh nhạt hắn:
- Trời cũng không còn sớm nữa, thần thiếp mệt rồi, muốn an yên ngủ một giấc, không tiện tiếp chuyện Bệ hạ.
- Nàng đuổi trẫm? – Thân Giang Kiệt trợn mắt.
- Cung tiễn Bệ hạ! – Vương Chi Lăng lùi lại một bước, cúi người hành lễ, đuổi khéo Thân Giang Kiệt.
- Nàng đúng là… ỷ sủng sinh kiêu!
Thân Giang Kiệt bỗng chốc giận đùng đùng, lửa lớn bốc lên tận đầu. Hắn thế mà lại bị Hoàng hậu của hắn đuổi ra khỏi tẩm cung của nàng, thật không còn chút thể diện! Thân Giang Kiệt cũng không chịu thua kém, mắng nàng một câu rồi mang một bụng tức rời khỏi Chiêu Dương cung.
Đợi Thân Giang Kiệt đi khỏi, Vương Chi Lăng mới thất thần ngồi xuống ghế. Tôn ma ma cùng Tố Tâm ngoài cửa đã nghe hết mọi chuyện, nhanh chóng vào trong tẩm phòng an ủi nàng:
- Nương nương, người đâu cần giận dỗi với Bệ hạ như thế!
Vương Chi Lăng lặng thinh không nói gì, nước mắt cố giấu nhẹm vào trong đáy mắt lúc này mới trào ra. Tôn ma ma lau đi giọt lệ như châu trên gò má trắng mịn của nàng, thở dài thườn thượt.
Thân Giang Kiệt đầu đầy lửa giận trở về tẩm điện, bước đi của hắn vừa dài vừa nhanh khiến Đào tổng quản chạy theo đến bở hơi tai. Bước vào trong tẩm phòng, Thân Giang Kiệt tức tối bưng ly trà húp sạch, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Sáng hôm sau, vừa tan buổi tảo triều, Thân Giang Kiệt đã bị Thôi Thái hậu gọi đến. Hắn không cần nghĩ ngợi nhiều cũng biết bà muốn can dự vào chuyện hắn cấm túc Vương Chi Lăng. Thân Giang Kiệt cũng theo lệnh đến thỉnh an dưỡng mẫu, quả nhiên nghe Thôi Thái hậu giáo huấn một hồi.
- Hoàng đế vì để yên lòng Thượng thư lệnh mà cấm túc Chi Lăng, nhưng con không phải không biết Thượng thư lệnh là một lão già cố chấp. Dù con có cấm túc Chi Lăng, lão cũng không chịu để yên, có khi còn nghĩ Hoàng đế đang nhượng bộ, càng lúc càng lấn lướt.
- Nhi thần hiểu! – Thân Giang Kiệt nhíu mày, trong giọng nói vẫn còn bực dọc – Nhi thần là muốn mượn chuyện lần này, xem xem kẻ nào thực sự đắc ý. Như vậy mới có thể biết được kẻ đứng đằng sau hãm hại Chi Lăng, cũng có thể phần nào thấy được phe phái ở tiền triều.
Thôi Thái hậu có chút ngạc nhiên, bà rũ mi suy nghĩ một lúc. Thân Giang Kiệt càng ngày càng tự có chủ ý, sớm đã không còn là đứa trẻ để bà mặc nhiên thao túng nữa. Thế nhưng, hắn đối với bà cũng không hề kiêng kỵ, đều đem lời trong lòng mà nói ra, xem như vẫn còn nể ân tình dưỡng dục của bà đối với hắn.
- Nhưng dù thế nào đi nữa, cấm túc Hoàng hậu cũng quá thiệt thòi cho con bé rồi! – Thôi Thái hậu thở dài, kín đáo thăm dò nét mặt của Thân Giang Kiệt.
Nhắc tới Vương Chi Lăng, Thân Giang Kiệt lại nhớ tới chuyện đêm qua hắn bị Hoàng hậu của hắn đuổi cổ